Mời bạn cùng chia sẻ với blog HƯƠNG NGÀN của Nhật Thành.

Thứ Bảy, 31 tháng 8, 2013

THƯƠNG HẠI (tiếp theo và hết)

Ngập ngừng 
(Ảnh minh họa - Internet)

Thương hại 
(Tiếp theo và hết)

  Thời gian đi cùng tuổi trẻ thường hối hả. Loáng một cái, hai đứa đã xong bốn năm nghĩa vụ vùng cao. Hôm Yến cưới, tôi ghé tai nó nói nhỏ: “ Thôi, yên ổn rồi, không lo ai thương hại nữa đâu nhé” Yến véo tai tôi: “ Cậu cũng liệu mà dừng chân đi, nhớ chưa?” “ Còn lâu! Chưa đủ cơ số năm mươi!”
 Tôi cứ trượt từ mối tình này sang mối tình khác. Cảm giác yêu nhạt nhẽo dần, vô vị dần. Hình như con tim tôi không còn biết rung động trước đàn ông?
  Yến sốt ruôt: “ Liệu đi, thành bà cô già rồi đó”  “ Học sinh vẫn gọi cô, xưng em. Trẻ chán!” Tôi cãi.
   Yến làm nhà, mua xe, sắm sửa các thứ trong gia đình đầy đủ, sang trọng. Tuất bỏ việc nhà nước, ra làm ăn ngoài. Nhờ tháo vát, nhanh nhẹn và nhạy cảm với thời cuộc, anh làm ăn phất lên trông thấy. Mỗi lần đến chơi, cu Tí líu lo:
-         Con chào dì Liễu!
-           Phải chào bác Liễu – Tôi trợn mắt rồi cười, ôm nó vào lòng.
-          Gọi bác để bác “chống ề” đi con – Liễu trêu.
-          Bác đã ghi vào sổ tay mười hai lời tỏ tình rồi, chuẩn bị ghi lời tỏ tình thứ mười ba đó cháu!- Tôi cười.
Thế là Yến giận và tuyên bố: “Lần này mà không chịu dừng lại thì chẳng bạn bè gì hết!”
  Và tôi đã dừng ở con số mười ba.
 Sau khi được tôi nhận lời, Đán xin đưa bố mẹ đến chơi nhà và làm lễ hỏi.
-    Anh đã ngoài bốn mươi, tuổi tác và công việc làm ăn không cho phép anh có thời gian tìm hiểu lâu. Em cứ yên tâm về anh,  không bao giờ anh để em phải khổ.
 Tôi tặc lưỡi. Thôi thì dù không phải cán bộ công chức nhưng Đán có tiếng là buôn bán tháo vát bằng đường dây bỏ mối hàng gia dụng Trung Quốc. Anh xây một ngôi nhà ba tầng lừng lững giữa phố huyện, sắm đầy đủ mọi thứ rồi mới tổ chức lễ cưới. Bạn bè mừng cho tôi. Yến vui lắm, bảo: “ Cậu đẻ con gái đầu lòng đi, mình làm thông gia.”
“ Không sợ con gái tớ cũng đa tình như mẹ nó sao?” “ Ừ, đa tình nhưng nghiêm túc” Yến cười.
   Nhà tôi và nhà Yến cách nhau gần năm mươi cây số. Khi chưa lấy chồng, thỉnh thoảng tôi còn phóng xe đi chơi nhà nó. Lấy chồng rồi, lấn bấn bao công việc gia đình, chúng tôi cứ thưa dần việc gặp gỡ nhau. Thế đấy! Người phụ nữ cứ bị cái vòng quay muôn thuở của chợ búa, bếp núc, con cái hút hết thời gian, không mấy dịp thăm thú bạn bè.Bỗng đùng một cái, tôi nghe tin Yến li dị chồng!
                                             *    *
  Hai đứa cứ ngồi lặng đi như thế. Nước mắt của người phụ nữ ngoài bốn mươi đặc lại, chảy chầm chậm trên gò má nhợt nhạt. Tiếng tạch...tạch của chiếc đồng hồ vẫn vô tư đếm nhịp thời gian.
   Tuất bị mắc nghiện đã ba năm nay. Của cải trong nhà cứ dần dần đội nón ra đi. Dấu diếm mọi người, Yến mời bác sĩ về cai nghiện tại nhà. Nhưng chỉ ba bảy hai mốt ngày, đâu lại hoàn đấy. Cực chẳng đã, Yến đành  chấp nhận giải pháp li hôn để đưa chồng đi trại cai nghiện. Yến buồn rầu:
- Làm thủ tục thế thôi, chứ thực ra mình vẫn thực hiện đầy đủ trách nhiệm của người vợ. Vừa giận vừa thương Tuất lắm Liễu ơi! Đến bây giờ, mình cũng không hiểu nổi, tại sao một con người hiền lành như anh ấy lại dính nghiện!
 Tôi về kể chuyện Yến cho Đán nghe. “ Anh này, bọn buôn bán ma túy ấy nên cho mỗi thằng một phát súng, chúng là kẻ giết người ghê tởm nhất đấy. Em mong pháp luật thẳng tay trừng trị, may ra...” “ Em cứ lo chuyện thiên hạ làm gì – Đán gắt – Hãy cứ biết ngày một buổi đến trường, một buổi về lo việc nhà, chăm con. Thế thôi.” “ Anh cứ đi quanh năm suốt tháng như thế, em lo lắm. Cạm bẫy thì nhiều...” Đán ôm choàng qua người vợ: “ Yên tâm đi, cô giáo của anh.”.

  Ve đã kêu râm ran trên những cành phượng rực đỏ. Chỉ còn mấy ngày coi thi nữa là hoàn thành nhiệm vụ năm học. Hè này Đán hứa sẽ cho hai mẹ con đi tham quan cố đô Huế. Nghĩ đến giây phút thả mình trên dòng Hương giang thưởng thức ca Huế mà đã cảm nhận thấy niềm vui len nhẹ vào lòng thật êm ái, thật bâng khuâng. Nhận công lệnh coi thi về, tôi đang cố đẩy chiếc xe vào sân thì chị Nguyên ( chị gái Đán) hớt hải lao vào cổng, mặt cắt không ra giọt máu:
-         Mự ơi...cậu Đán bị bắt...
 Trời đất tối sầm, ngả nghiêng. Chiếc xe  đổ kềnh xuống...
Nửa mê, nửa tỉnh. Tiếng ve vẫn đổ từng hồi trong cái nắng hè ngột ngạt.
“ Quân khốn nạn! Đưa bao nhiêu người xuống địa ngục để xây nhà, tậu xe, sống phè phỡn. Loại ấy nên đem băm vằm hàng trăm mảnh!” “ Ối giời ơi! Thế mà con vợ cũng dạy học đấy. Dạy gì? Có mà đầu độc thế hệ trẻ!” “ Cái bà này, đừng nói thế, chồng buôn ma túy chứ có phải cô ấy đâu!” “ Thôi đi bà,vợ chồng nó cùng một giuộc cả. Vợ chồng chẳng lẽ không biết việc của nhau?” Mắt tôi trân trân nhìn lên trần nhà. Chẳng biết mình mê hay tỉnh? Ô hay, sao thế kia? Chẳng phải trần nhà! Chẳng phải tường! Chỉ là những hình người dài ngoẵng. Những bộ xương người? Hay những con ma giống người? Tôi hốt hoảng vùng dậy. Trời ! Chiếc xe máy hơn trăm triệu cũng biến thành một hình người lêu nghêu. Tất cả bọn họ đang cố vươn những cánh tay loằng ngoằng về phía tôi. Những hốc mắt trợn trừng nhìn tôi căm phẫn. Tôi co rúm người, thét lên:
-         Không! Tôi không biết gì hết! Tôi vô tội!
-         Mẹ! Mẹ làm sao vậy? Con sợ...
   Bé Mi giàn giụa nước mắt. Tôi ôm con sấp ngửa chạy ra khỏi nhà. Bóng hai mẹ con xiêu vẹo trên mặt đường bỏng rát. Nắng vẫn đổ lửa xuống vòm phượng vĩ. Mọi người nhìn theo, lắc đầu thương hại.
                                                  Hết.
                                                          
 

  

36 nhận xét:

  1. Cuộc sống đúng là không biết đâu mà nói trước được. Nhưng có lẽ do liễu an phận quá nên không biết cách để tìm hiểu và ngăn chặn việc làm tội lỗi của chồng. Cô thật đáng trách và cũng đáng thương...

    Trả lờiXóa
  2. Chưa tìm hiểu, chấp nhận vội vàng lấy chồng cho xong, hai cuộc sống khác biệt của 2 con người lí tưởng, lối sống khác biệt. Đó là cái giá quá đắt của Liễu.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu bạn tìm hiểu ra người yêu mình buôn heroin thì bạn đã được tuyển vào ngành công an.

      Xóa
    2. Vài hôm nữa mình về máy cô định ở nhà lây mật khẩu rồi chỉnh lại cho.
      Tôi không xóa tiện ích ấy đây, NT xem lại quản lý MK của mình đi, có ai sử dụng nữa không và sau đợt này NT thu mật khẩu về đi.

      Xóa
  3. Kết cục chả có hậu gì cả...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhận xét này đã bị tác giả xóa.

      Xóa
    2. Cuộc đời mà y. Không phai bao giờ ở hiền cũng gặp lành cả đâu.

      Xóa
  4. Chúc Nhật Thành có thêm nhiều tác phẩm hay. Chúc em và gia đinh thật khỏe vui, thật thoải mái trong dịp nghỉ các ngày lễ này nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh. Dạo này phải khỏe để đi trường, nếu không sẽ bị trừ ngày công đấy ạ.

      Xóa
  5. Chuyện đời thật phức tạp chị nhỉ? Hai cô bạn đầy tâm huyết với nghề nghiệp, trong sáng trong suy nghĩ, nghiêm túc trong quan niệm sống và tình yêu, hôn nhân không ngờ lại gặp phải tình cảnh trớ trêu đến vậy. Tan tành niềm tin, ước vọng...Chuyện của chị khiến em trăn trở đến mình đấy chị ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị Nhật Thành ơi, em quay lại từ đầu đọc đến 2 lần mà cũng có nhận xét như Thủy đó chị! Chúc chị có được một ngày nghĩ lễ vui và hạnh phúc!

      Xóa
    2. Cuộc đời ko ai học hết chữ NGỜ mà em. Xót xa lắm. Chúc hai em luôn vui vẻ và vững tin trong cuộc sống nhé.

      Xóa
  6. Chào NTH!
    Thế là tôi bị bạn "bắt đền cạn" công việc này đấy nhé!
    Theo mình không nên để tiện ích BÀI ĐĂNG PHỔ BIẾN vì thực chất là bài đăng được nhiều người xem nhất. Như vậy sẽ mất cơ hội phổ biến cho các bài sau.
    Xem lại đi rồi cho ý kiến, cần sửa gì, sửa thế nào? vài hôm nữa rảnh đôi chút mình sửa lại vài chi tiết khác cho hoàn chỉnh.
    Chào sắp vĩnh biệt.

    Trả lờiXóa
  7. Thế thì em đang cần sửa rất nhiều, nhưng sẽ không nói đâu. Bởi "đền" cho em xong anh sẽ vĩnh biệt blog thì buồn lắm, chẳng có ai mà bắt đền nữa.
    Chúc anh luôn khỏe, vui và đừng có ý nghĩ vĩnh biệt thế nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chả có ai mà ăn vạ nữa thì đúng hơn!
      Thấy người ta hiền cứ bắt nạt.

      Xóa
  8. Là vì anh bắt em phải nạt đấy chứ? Không ăn vạ thì làm sao được anh trai chiều chứ? He he...
    Em sẽ nhõng nhẽo đến khi nào anh trợn mắt lên mà bảo: "Này cô kia! Trên đời này chỉ có một Chí Phèo thôi chứ ko có 2 đâu nhé. Ăn vạ với tôi là tôi rạch mặt đấy!"

    Trả lờiXóa
  9. Anh sang thăm em, chúc em thật khỏe vui và bước vào năm học mới tốt đẹp nhé!

    Trả lờiXóa
  10. Thực sự đọc mãi mới hiểu vấn đề,bởi vì vấn đề nó nằm ở cuối truyện.Cuộc sống không ai biết trước được điều gì,đôi lúc cái chúng ta bỏ quên,lãng quên lại chính là cái quan trọng với chúng ta nhất.Nhân vật " tôi " trong câu chuyện đã phải trả giá quá đắt vì đã buông xuôi và lấy chồng cho xong.Qua câu chuyện chúng ta cần phải biết quan tâm những người xung quanh chúng ta hơn,bởi vì chỉ như thế chúng ta mới có thể nhận ra sai lầm của họ và có thể giúp họ.
    Giới trẻ bây giờ có câu : Đừng tưởng xăm trổ là hổ báo/Đừng tưởng kín đáo là trai ngoan.Đúng thực đúng với câu này.Đôi khi nhìn từ bên ngoài chúng ta không nhận ra bản chất của con người.Đôi khi chúng ta lầm tưởng những con người như thế,thật là một điều đáng tránh xa.

    P/S:Cháu đã viết xong Part 3 và 4 từ hôm mùng 1 nhưng cháu quên gửi cho dì.Cháu đã gửi rồi đó dì ạ,có gì dì sửa lại hộ cháu nhé.

    Trả lờiXóa
  11. Dì đã đọc. Thực sự rất thương cháu, nhưng chẳng biết làm sao. Phần sau cháu viết khá hơn nhiều, dì đã cop về máy và định khi nào rảnh sẽ sửa.
    Hùng à, người ta vẫn nói rằng, khi cánh cửa này đóng lại sẽ có một cánh cửa khác mở ra. Thời gian sẽ chữa lành vết thương lòng cháu ơi. Cố gắng học tốt và có được việc làm, đó là điều quan trọng nhất.
    Chúc cháu luôn vui vẻ và sống tốt.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cháu cám ơn lời khuyên của dì ạ,cháu vượt qua đc lâu rồi dì ạ,bây giờ viết lại để mà quên đi thôi dì ạ.Nhưng mà thế cũng là một lựa chọn tốt mà dì.à dì đã đọc mail cháu gửi chưa,dì cố gắng giúp cháu nhé.Cháu cảm ơn dì trước ạ,vài hôm nữa cháu rảnh sẽ gửi tiếp truyện cho dì,như cháu đã nói rồi,cháu định viết về mẹ.Cháu chưa biết đặt tên truyện là dì nhưng nhất định cháu sẽ viết.

      Xóa
  12. Tên blog HƯƠNG NGÀN viết theo kiểu chữ thảo mềm mại, to đậm màu tím nên khá đẹp, nổi bật và ấn tượng. Tuy nhiên hàng chữ bên dưới: "Tôi muốn được giao lưu với tất cả mọi người trên thế gian này" vì chữ nhỏ hơn và màu tím nên hơi mờ và lóa. Nên chăng điều chỉnh chữ to thêm một chút hoặc màu đỏ sẽ nổi hơn?...
    Chúc em luôn khỏe vui và mọi sự an lành nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái đó còn phải hỏi tín chủ anh ạ.

      Xóa
    2. May hong fon tieng Viet, chiu kho doc khong dau nhe!
      Thay anh Quang Thu phe la hang chu nho nhoe, minh lam lai anh khac tren Photoshop. Dinh thay vao blog thi thay NT da thay mat khau cachs day 2 ngay. The la dung roi. Neu thay can thay anh minh gui qua Email cho. Dung gui mat khau sang boi no khong cho thay mat khau nhieu lan dau.
      Chao nhe chuc NT khoe va hanh phuc

      Xóa
  13. Cuộc sống có nhiều chuyện mình không ngờ, nhưng nó vẫn xảy ra với mình, nhưng cái kết truyện của chị cũng đã mở ra một lối đi cho nhân vật và người đọc đó chị
    Ngày mới vui nhiều chị nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Điều chị muốn nói là: Hiểm họa ma túy luôn rình rập bất kì ai, nó không kể người lương thiện hay kẻ bất lương.Nỗi đau nó gây ra muôn hình vạn trạng lắm.
      Cảm ơn em đã đọc và nhận xét.

      Xóa
  14. Sang thăm em., đọc và cảm nhận, mong đó chỉ là truyện thôi. chúc em vui vẻ nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Truyện chính là cuộc đời đó anh, ta không thể trốn chạy sự bất hạnh đâu, anh nhỉ? Luôn vui anh nhé.

      Xóa
  15. Chị ơi ngủ ngon nhé! Một khai giảng, một năm học mới đầy niền vui sẽ đến cùng chị! Em yêu quý chị nhiều!

    Trả lờiXóa
  16. Anh chúc em vui khỏe nhé!Chúc em ngày khai trường hôm nay là ngày hội tràn đầy niềm vui và ý nghĩa!

    Trả lờiXóa
  17. Chắc Nhật Thành bận nhiều nên hai hôm nay vắng nhà? anh sang thăm và chúc em luôn khỏe vui, an lành hạnh phúc trong cuộc sống nhé em!
    Thân mến nhiều!...

    Trả lờiXóa
  18. Chúc mùa khai giảng thứ 28 nhiều thắng lợi nhé

    Trả lờiXóa
  19. Em ơi,lão làm khó em đây.Em có thể gửi toàn bộ truyện ngắn em viết cho lão đọc ko.Hay em đã xuất bản rồi thì gửi tặng lão 1 cuốn.Truyện em viết cuốn hút lắm.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn Lão lắm lắm! Em cũng ý định ra mắt 1 tập truyện ngắn của riêng mình lâu rồi, nhưng "cò chưa tiến" Lão ạ. Truyện ngắn của em cũng đăng rải rác một số nơi, tiền nhuận bút đủ uống cafe vài bữa. Năm nay có lẽ cố gắng ra tập truyện, khi nào có sẽ báo để Lão cho địa chỉ tặng sách nha.

      Xóa