Truyện ngắn
Người đàn
ông đấm thùm thụp vào chiếc quan tài, gào lên thảm thiết:
- Trời ơi là
trời! Bà đi để lại cho tui cục nợ, dừ mần răng đây trời!
Mặc! Cho dù tiếng gào có làm mọi người đến viếng thắt ruột thắt gan thì trời vẫn bình thản xanh trên cao kia, vẫn dội từng chảo lửa xuống thiêu đốt vườn mía, nương ngô đã xơ xác, vẫn nung mềm những tàu lá chuối vốn đã oặt oẹo vì thiếu nước.
Mặc! Cho dù tiếng gào có làm mọi người đến viếng thắt ruột thắt gan thì trời vẫn bình thản xanh trên cao kia, vẫn dội từng chảo lửa xuống thiêu đốt vườn mía, nương ngô đã xơ xác, vẫn nung mềm những tàu lá chuối vốn đã oặt oẹo vì thiếu nước.
Tiếng kèn ò í e nghe thõng thượt như tiếng thở
dài.
Cái "cục
nợ" mà người đàn ông gào thét ở đây không phải dùng để điều trị căn bệnh
ung thư quái ác kéo dài hơn một năm nay của người vợ, vì bà dứt khoát không chịu
đi viện. " Đằng nào cũng không qua khỏi, đi viện thêm nợ nần rồi sau này
ông ở lại một mình, lương bổng không có, lấy chi trả?" . Cũng không phải để
xây nhà xây cửa, vì hai ông bà đến hết đời vẫn đang chui rúc trong hai gian nhà
chật chội vốn là hai phòng tập thể sửa lại. "Cục nợ" này là để xin việc
cho đứa con gái vào biên chế giáo viên tiểu học. Từ khi cầm sổ hưu đến nay, năm
năm rồi, bà có biết tiêu đồng lương hưu tròn méo thế nào đâu? Ba trăm triệu! Người
đã về thế giới bên kia, nợ thế giới bên
này biết khi nào trả hết?
Xoan đầu tóc xõa xượi, không còn hơi sức để
khóc mẹ. Cô nhìn trân trối vào bức ảnh sau làn khói hương nghi ngút, rồi thảng
thốt nghĩ: " Giá như mình được xinh đẹp như cô Mỵ trong "Vợ chồng A
Phủ" của Tô Hoài, để rồi có thằng A Sử bắt về trừ nợ! Là chỉ ước thế thôi,
món nợ khổng lồ này giờ trở thành gánh nặng cả cuộc đời cô. Chẳng biết mười
năm, hai mươi năm hay hết cuộc đời Xoan vẫn chưa trả hết?
Nhà có hai anh em. Anh trai nghỉ học sau khi
tốt nghiệp cấp hai, loay xoay hết làm phụ hồ rồi đi đóng gạch, chán đóng gạch lại
sang làm thuê ở xưởng đá tư nhân. Người anh đen xạm, gầy quắt. Hỏi sao không học
lên cùng bạn bè, đi làm chi sớm để mất cả tuổi dậy thì? Ừ thì hoàn cảnh nào
theo điều kiện ấy. Bố công nhân thiếc, nghỉ một cục, cầm hơn ba triệu tiền thôi
việc mua gà chăn nuôi. Lời lãi đâu chẳng thấy, chỉ thấy lương của mẹ chia cho cả gà và bốn miệng ăn cứ nợ
trước trả sau. Anh bảo, anh xấu hổ nhất là mỗi khi cô giáo nhắc tiền nộp các
khoản trong năm học, chỉ còn mình anh đứng dậy, nước mắt vòng quanh, cô bảo, đã
đi học thì phải nộp tiền, tiền trong qui định của nhà nước, qui định của nhà
trường, qui định của Hội cha mẹ học sinh, đâu phải nộp cho cô giáo mà để cô phải
đòi như đòi nợ? Anh học cũng thế thôi, con nhà nghèo như nhà mình có đậu đại học
cũng không có tiền xin việc, con cu li
thì tiếp tục làm cu li thôi. Nhưng khi bàn chuyện học của Xoan, anh lại cứ
khăng khăng, bố mẹ dù khó khăn đến đâu cũng phải cho em nó học. Em học khá thế,
không thi đại học nó phí đi. Con sẽ vào nam, trong đó dễ xin việc ở các công
ti, mỗi tháng con gửi về vài triệu phụ giúp thêm.
Sự đời
mà nó cứ đi theo những tính toán của mình thì chắc chẳng có ai phiền não! Hôm
đó, lúc hơn hai giờ chiều ngày rằm tháng tư, anh gọi điện cho mẹ, nói như reo
trong điện thoại, con xin được đi làm
trong công ti xây dựng mẹ ạ, hai trăm ngàn mỗi ngày, họ bao ăn bao ở luôn. Hôm
nay con đi làm buổi đầu tiên, đang đứng trên giàn giáo gọi cho mẹ đây. Ừ, thế
là tốt rồi con ạ. Mẹ cười động viên anh, nhưng tắt máy, mẹ thở dài, nghĩ đến đứa
con trai phải vào đời quá sớm. "Con người ta ở tuổi ấy đang mặc đồng phục
tới trường... " Mẹ lẩm bẩm. Một con chim lợn bay từ đâu tới, đậu ngay cây
vải trước cổng, hét lên mấy tiếng rùng rợn. Mẹ nổi cả gai ốc. Mười lăm phút sau, chuông điện thoại lại kêu.
Giật cả mình. "Bác là mẹ của Quang
phải không ạ? Bác à... " Chẳng biết đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy mẹ
đánh rơi điện thoại, ngã lăn ra bất tỉnh. Bố hét lạc cả giọng:
- Xoan! Gọi...gọi
bác Chúc, nhanh lên! Mẹ nó ơi! Ôi trời đất ơi! Chuyện chi ri trời!
Xoan lập cập
mở khóa xe máy, chân ríu vào nhau.
Hàng xóm tất tả chạy sang. Người xoa dầu, người pha nước
gừng. Bác Chúc cũng đã đến. Bác rẽ mọi người ra:
- Tất cả
bình tĩnh nào!
Bác đo huyết
áp, đo nhịp tim, tiêm trợ sức...Vừa mở mắt ra, mẹ đã quơ hai tay lên như níu giữ
cái gì đó vô hình đang bay lơ lửng trên không. " Không được! Không mà! Con
ơi! Con cố gắng về với mẹ! Dù tàn tật mẹ cũng sẽ nuôi con, nuôi con..." Nước
mắt mẹ trào ra. Mẹ vật vã, lăn lộn không ai giữ được. Tóc tai sổ cả ra, xù lên.
Quần áo xộc xệch. Tay hết giơ lên lại cào cấu xuống chiếu. Móng tay bật máu
tươi. Mẹ đấm ngực thùm thụp." Đau, đau lắm! Trời ơi! Quang ơi! Con ơi! Con
chưa đầy mười bảy tuổi mà!" Mọi người
xúm lại giữ chặt cả chân và tay mẹ, bác Chúc tiêm một liều thuốc an thần. Cơn
điên loạn ở mẹ dần dịu đi. mẹ ngủ.
Anh trở về
trên chiếc xe tang. Người ta bảo, anh
ngã trên giàn giáo xuống, từ tầng tám của khu chung cư đang xây dở. Mẹ ngồi
nhìn ngơ ngác, mắt vô hồn. Bố rũ ra như tàu lá chuối bị hơ trên bếp. Đầu óc
Xoan mông lung, người như trôi bồng bềnh không trọng lượng.
Mười năm rồi...
Người ta lại bảo, anh chết đúng ngày rằm,
thiêng lắm. Thiêng, sao anh không phù hộ cho bố khỏe mạnh? Bố cũng muốn làm trụ
cột trong gia đình như bao người đàn ông khác, nhưng bố làm được gì khi phải sống
chung với căn bệnh đái tháo đường lại thêm thoát vị đĩa đệm? Thiêng, sao anh
không phù hộ cho mẹ vượt qua căn bệnh hiểm nghèo? Mẹ đã gắng gượng hết sức để sống,
không phải sống hưởng phúc hưởng lộc gì
cho mình, mà là để mỗi tháng gia đình ta còn có
mấy triệu tiền lương hưu của mẹ
trả nợ ngân hàng. Thiêng, sao anh không vặt cổ chết cái đứa cuỗm ba
trăm triệu mà mẹ phải cắn răng chịu mất?
Số là, Xoan học xong, đang hong hóng chờ thi
công chức thì người đàn bà ấy đến, nghe bảo trước đây cùng làm trong công ti với
mẹ, nhưng nghỉ lâu rồi. Lại nghe bảo, nhà thông gia của chị gái bà ta có họ
hàng với ông trưởng phòng nội vụ. Ừ thì dây mơ rễ má loanh quanh cũng là chỗ
người nhà. Mà bây giờ có người nhà làm trưởng phòng nội vụ thì cũng nên cơm nên
cháo lắm. Bà ta vuốt vuốt lọn tóc nhuộm vàng hoe như cái đuôi bò, nguýt một cái
đầy uy lực khi nghe mẹ bảo con gái tốt nghiệp bằng loại Giỏi:
- Thời đại
này bằng chỉ là thủ tục, bằng Giỏi cũng
chỉ là bằng, em nên nhớ điểu đó. Thương hoàn cảnh của em, chị mới giúp. Còn nếu
em cảm thấy không đủ sức thì thôi.- Bà
ta lại làm điệu bộ khinh khỉnh ra vẻ kẻ bề trên chỉ cần phán mà không cần phải
nghe thông tin ngược lại.
- Em giờ còn
mỗi mình nó, giá nào cũng phải lo cho nó
có cuộc sống ổn định. Anh trai nó thiệt phận cũng vì đi làm ngoài. Nó là con
gái, phải vào bằng được biên chế nhà nước thì em mới yên tâm.- Mẹ nói, rơm rớm nước mắt.
Thị nhìn mẹ như con mèo nhìn chú chuột đã sa bẫy:
- Nếu không
phải chỗ thân tình, người ta còn lấy đến ba trăm rưỡi đấy, không tin em hỏi bà Trân
xem, có phải năm ngoái bà ấy mất đến gần bốn trăm cả quà cáp thì con gái mới
vào được không?
Mẹ thở dài. Bà ta thủng thẳng:
- Thời buổi này, nói xin lỗi em, ghế thì ít đít
thì nhiều... Đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn...
- Thôi thì
trăm sự nhờ chị. Những việc như thế này em như ếch ngồi đáy giếng, chẳng biết
mô tê chi.
Mẹ bàn với bố, bố bảo, việc đó tùy em, em thu
xếp xem có ổn không, coi mà tiền mất tật mang lại thêm khổ.
Là mẹ cũng
nói ra như một sự thông báo vậy thôi,
lâu nay, từ việc nhỏ cần vài triệu bạc hay việc lớn cần vài chục triệu thì cũng
chỉ mình mẹ tính toán lo liệu. Bố gần như đứng ngoài mọi sự. Mẹ thở dài, cầm cả
sổ lương và bìa đất cắm ngân hàng vay đúng ba trăm triệu. Tiền trao đi, cả nhà
thấp thỏm chờ đợi. Trước ngày thi công chức, " người nhà" của ông trưởng
phòng nội vụ lại đến:
- Tiền thì
chị đã đưa cho họ rồi, nhưng nghe chừng năm nay giá hơi cao, em cố gắng lo thêm
năm chục nữa cho chắc ăn.
- Chị ơi, sổ
lương em cắm rồi, bìa đất cắm rồi, giờ chị bảo vay thì vay ở đâu? Đối với gia
đình em bây giờ, năm triệu cũng khó, nói chi năm chục...
- Cái đó thì
tùy em, là chị báo trước thế, nếu người khác nặng tay hơn thì mình khó... Suất
biên chế công chức giờ cũng như bán đấu giá vậy thôi, ai trả cao hơn thì kẻ ấy
được.
Mẹ không thể lo thêm được đồng nào. Kết quả
thi công chức của Xoan bị hỏng! Mẹ đến đòi
lại tiền, nhận được câu trả lời tỉnh bơ:
- Tiền chị
đã đưa cho họ, em đến đó mà đòi!
-
"Đến đó" là đến đâu? Em
đưa cho chị thì em đòi chị, chứ tự dưng đòi một người mình chưa gặp bao giờ?
Bà ta xả một
tràng:
- Em tưởng tiền đi đút lót mà đòi lại được sao?
Chứng cớ đâu? Có phải như mua hàng siêu thị đâu mà có hóa đơn? Có phải hợp đồng
kinh tế đâu mà có biên bản? Chị đã bảo xoay thêm dăm chục, lại cứ trình bày
hoàn cảnh. Trong một cuộc bán đấu giá, có ai trình bày rằng thì là "tôi
hơi eo hẹp vốn liếng nên ưu tiên cho tôi" không? Hay bây giờ em kiện chị?
Em có đủ cơ sở để kiện không? Hả?
Nói xong, bà ta dắt xe ra, nổ máy ình ình.
- Thôi, về
đi, chị đang có công chuyện phải đi bây giờ.
Mẹ là người đang ở thế yếu. Yếu về kinh tế. Yếu
về lí lẽ. Yếu về thế lực. Mẹ chỉ có nước mắt. Nhưng nước mắt càng nhiều thì
càng yếu.
Hàng xóm động viên, thôi, tiền mất thì đã mất
rồi, thịt người có ai ăn được? Thì đấy,
vỡ hụi, kẻ vay tiền tỉ trơ trơ ra đó mà ai làm được gì? Ném nhà ném cửa chán,
kéo nhau lên công an rồi cuối cùng hòa cả làng. Vay mượn có chứng cớ không?
Mình đưa tiền cho người ta có hóa đơn giấy tờ biên nhận chắc? Vậy thì "bắc
thang lên hỏi ông trời" nhé. Con
người ta có cái số. Số mất của thì phải chịu chứ biết làm sao? Rồi lại động
viên, của tản tài ngài bình yên. Thì cứ bình yên mà sống, mà làm, mà trả nợ, ai
được cứ được, ai mất cứ mất. Dân như cỏ
dại bám đất mà sống, nhọc nhằn mà xanh. Mỗi
tháng mẹ bấm bụng trả ba triệu tiền lãi
ngân hàng, chưa kể số tiền gốc ba trăm triệu kia như một núi đá mà sức mẹ thì chỉ
như chiếc búa con gỡ mỗi năm được một mẩu nhỏ. Và giờ mẹ ra đi, núi nợ kia vẫn
còn sừng sững!
Sau lễ bốn chín ngày của mẹ, Xoan đang hí húi
dọn dẹp nhà cửa thì thầy hiệu trưởng hồi cấp ba đến cùng với một bác mặc quân phục. Hai người thắp hương cho mẹ
xong, quay lại ngồi xuống chiếu.
- Thầy xin
cho em được một suất dạy hợp đồng tại trường tiểu học Thanh Mai, mỗi tháng ba
triệu, nếu đồng ý thì tuần sau em đến nhận việc, nhé?
- Ôi thầy! -
Xoan ngỡ ngàng như không tin vào tai mình.
Thầy quay
sang người khách:
- Còn đây là
bác Thăng, bộ đội về hưu, hiện đang là
chủ tịch Hội cựu chiến binh của huyện.
- Dạ, con cảm
ơn bác đã đến thắp hương cho mẹ cháu.
Bác Thăng nhìn Xoan với ánh mắt ấm áp rồi đem
ra một gói vuông bọc giấy báo:
- Đây là ba
trăm triệu mà bác và các đồng đội cũ đã lấy lại được cho gia đình cháu.
Xoan trố to
mắt, ngỡ mình đang nằm mơ! Bác là cựu
chiến binh hay là ông Bụt từ trong chuyện cổ tích bước ra? Chuyện đã năm năm rồi
còn gì? Thật thế sao bác? Có thật không hả bác?
Bác Thăng kể, bác cũng mới biết chuyện về gia
đình Hoan cách đây chưa lâu, chuyện anh trai Xoan bị mất vì tai nạn, chuyện mẹ
Xoan bị lừa tiền chạy việc cho con, chuyện mẹ bị ung thư vòm họng... Bác đã quyết
tâm tìm cách để giúp. Nói là quyết tâm, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Cũng thật
may, bác gặp bác Tấn, một cựu chiến binh và lại là một thương binh trước đây
cùng trung đoàn 567, chiến đấu ở biên giới Việt - Trung năm một chín bảy chín. Những người cựu chiến
binh gặp nhau, không cần nói nhiều, đã thân thiết như người nhà. Có lẽ cái chất lính
trong mỗi người vẫn còn nguyên vẹn, cho dù nay các bác đã cởi bộ quân phục để
trở thành những người dân bình thường, lăn lộn đủ mọi nghề trong đời để kiếm sống. Nghe chuyện, bác Tấn vỗ đánh
"đét" vào đùi:
- Ông có biết
chồng con mẹ ấy là ai không? Là thằng Tiến "sứt"! Nó bây giờ làm
trang trại cam ở Quỳ Hợp đấy. Khá lắm!
Tiến "sứt" cũng là lính cùng trung
đoàn 567. Hắn bị thương khi chiến đấu ở đèo Khau Chỉa. Ngoài vết thương ở đùi, hắn
còn bị sứt mất một chút da nơi "của
quí". Biệt danh Tiến "sứt" là anh em trong đơn vị gọi đùa, sau "chết" luôn cái tên đó.
Bác và bác Tấn
gặp Tiến "sứt". Nghe chuyện, Tiến "sứt" điên lắm, bảo:
" Được, hai bác cứ để em. Em sẽ dạy con mụ già nhà em một bài học."
Bác đùa:
- Liệu có dạy
được không? Hay như thằng Tàu năm bảy chín tuyên bố "dạy cho Việt Nam một
bài học" rồi cuối cùng thất bại thảm hại?
Tiến "sứt"
quả quyết:
- Hai bác
tin em đi! Thằng Tàu vừa thâm vừa ác mà ta còn thắng nói chi!
Anh chàng Tiến
"sứt" thế mà khá. Hai ngày sau, hắn đã đến "báo cáo chiến
công" và kèm theo bọc tiền ba trăm triệu là "chiến lợi phẩm" thu
được. Hóa ra, vợ Tiến là một mắt xích trong đường dây chạy việc. Tiến còn tuyên
bố, nếu không chấm dứt cái đường dây tội ác ấy, hãy đợi ngày hầu tòa. Mụ vợ rối
rít xin, rối rít hứa. Thằng cha khá thật. Không hổ danh là lính trung đoàn 567.
Bác Thăng dừng lời đã khá lâu. Xoan vẫn ngồi
im. Trong lòng dâng lên một niềm biết ơn vô hạn trước tấm lòng của những bậc
cha chú, những cựu chiến binh trong thời bình vẫn luôn sẵn lòng hi sinh để che chở, bảo vệ cho những phận
nghèo. Thầy giáo hiệu trưởng cũ cất lời:
- Bước đầu
là thế, em cố gắng trau dồi chuyên môn, tạo được uy tín với học trò và phụ
huynh. Sang năm có chỉ tiêu biên chế, thầy sẽ tìm cách giúp em, em đừng lo.
Thầy dừng lại, âu yếm nhìn người học trò cũ rồi
tiếp:
- Tuy nhiên,
nếu em được biên chế, em phải dành cả cuộc đời mình để trả nợ, đó là món nợ ân
tình của bác Thăng và nhiều người khác đã giúp đỡ em. Nợ không
trả bằng tiền, mà trả bằng tấm lòng của em đối với các thế hệ học trò.Nhớ chưa?
Xoan nhìn thầy, cảm thấy mình bé nhỏ :
-
Em...em...cảm ơn thầy nhiều lắm! Nhưng
thầy ơi , thời buổi này mà không có tiền thì không vào được biên chế đâu . Đó
là luật bất thành văn mà.
Bác Thăng nói chậm rãi và nhỏ nhẹ:
- Chính vì ai cũng suy nghĩ như cháu nên những
cái xấu xa ngang nhiên tồn tại! Tại sao những kẻ có chức, có quyền trắng
trợn cướp bóc của dân mà không bị lên án? Tại sao tệ nạn tham nhũng không thể
chấm dứt? Nó chẳng khác nào căn bệnh ung thư quái ác, cắt bỏ chỗ này thì nó lại
di căn ra nhiều nơi khác. Nhưng chẳng lẽ chúng ta bó tay? Không! Chúng ta phải
ngăn ngừa! Muốn ngăn ngừa được thì phải hiểu biết cặn kẽ về nó, không để cho nó
có cơ hội xuất hiện!
Phải triệt
nó ngay từ khi mới manh nha, đừng để đến khi nó đã tấn công rồi thì mới chống!
Quỳ Hợp 30/3/2019
Nguyện hay, phản ảnh chân thực cuộc sống.
Trả lờiXóacâu chuyện rất hay
Trả lờiXóa