Sáng chủ nhật đẹp trời, tôi được đem trưng bày
trong tủ kính của một cửa hàng quần áo sang trọng. Tôi cảm thấy mình thật nổi
bật bởi màu hồng tươi tắn và một dáng hình mềm mại thướt tha. Từ trong tủ kính,
tôi ngắm nhìn thỏa thích người qua kẻ lại. Nhiều người liếc mắt nhìn tôi đầy
thiện cảm. Cũng đúng thôi! Tôi xinh đẹp, sáng sủa, gọn gàng đáng yêu thế này cơ
mà! Đâu cục mịch cù mì như mấy gã quần bò đứng bên kia, cũng không lôi thôi
luộm thuộm như mấy chị váy dạ hội dài lết bết bên này.
Bỗng một cô bé đặt gánh rau xuống, dừng lại ngắm nghía! Trời
ạ, sao cô bé ăn mặc cẩu thả thế? Nhìn kìa: cái quần xỉn màu, ngắn cũn cỡn không
che hết đôi chân khẳng khiu đen đúa, cái áo rộng thùng thình, lem nhem những mủ
chuối, mủ rau. Khuôn mặt cô bé gầy, đen xạm, mái tóc vàng hoe, cột vểnh lên như
đuôi con gà trống choai! Duy chỉ có đôi mắt là rất sáng, rất trong. Đôi mắt ấy
nhìn chăm chắm vào tôi với vẻ thèm muốn, ước ao. Trong lòng tôi vừa hãnh diện, tự hào nhưng vừa lo lắng, sợ hãi.
Nếu cô bé mua tôi thì sao? Chẳng lẽ vóc dáng xinh đẹp, kiêu sa, quí phái của
tôi lại gắn với thân hình còm cõi, gầy gò kia sao? Tôi khẽ rùng mình… Cũng may,
cô bé chỉ đứng ngắm một lát, ngó vào giá tiền rồi quảy gánh rau cất bước. Trước khi đi còn ngoái lại nhìn tôi
với một vẻ luyến tiếc không muốn rời.
Tôi đang lén nhìn theo cô bé với một nỗi cảm
thông … đãi bôi thì bất chợt bị lột ra khỏi ma-nơ-canh:
-
Chị và cháu xem
chiếc này này. Phải nói là hết chê! Trời! Cháu xinh xắn mũm mĩm như thế mà mặc
cái váy này thì khác nào thiên thần! Nói thật, tiên cũng còn thua ấy chứ!
Trước mặt tôi là một người phụ nữ . Chiếc váy
đỏ chói chang trên người cô ấy chỉ đủ che một phần cơ thể, để lộ ra đôi chân
dài nuột nà, đôi tay trần mát rượi. Rồi
cổ…Rồi ngực… Cứ là mịn như men sứ. Phía
sau, một cô bé cũng trắng nõn, cũng mịn màng, cũng mát rượi. Cô bé mặc chiếc
váy ren trắng, mắt tròn, má tròn, miệng tròn, trông xinh như búp bê!
-
Con thích chiếc
này không?
Đôi
mắt cô bé nhìn tôi một cách hờ hững:
-
Ở nhà con đã có
bao nhiêu là váy, mẹ cứ mua thêm làm gì.
-
Con mặc thử xem.
Cô bé ngúng nguẩy, dẩu đôi môi đỏ hồng nũng
nịu:
-
Nãy giờ thử bao
nhiêu cái, con mệt chết đi được.
-
Thì thôi, nhờ chị
gói cho tôi cái này.
Rồi cô cúi xuống thủ thỉ:
-
Con phải thật
lộng lẫy trong đêm sinh nhật mới được.
Cô rút ví. Ngón tay thon thả với những chiếc
móng sơn đỏ chót gẩy nhẹ mấy tờ po li me mới cứng trong tập còn nguyên sê-ri,
những tờ tiền chưa hề vướng giọt mồ hôi…
Tối.
Phải nói là tôi đã sung sướng biết bao, hạnh
phúc biết bao khi được khoe sắc trong buổi tiệc mừng sinh nhật cô bé tròn mười
tuổi. Tiếng chúc mừng, tiếng cụng li, tiếng nhạc, tiếng hát cứ là rộn ràng, inh
ỏi, tưng bừng… Cơ man nào là quà, là hoa.
-
Chúc bé Mai luôn
xinh đẹp, học giỏi! Nào, chúc mừng sinh nhật! - Một chú ấn vào tay bé cái phong
bì, mắt liếc nhanh về phía người bố đang khui chai rượu ngoại.
-
Cháu giống mẹ nên
xinh là đương nhiên rồi, chị Như nhỉ? Cô cũng mừng sinh nhật cháu này – Một cô
vừa đưa phong bì vừa cười duyên dáng.
-
Xinh như mẹ,
thông minh như bố, sau này bé còn tiến xa, đúng không anh chị? – Một bác bóng
bẩy trong bộ com lê tiếp lời và đặt chiếc phong bì lên bàn – Đây là quà sinh
nhật cho hoa hậu tương lai của bác này.
- Trời ạ, các cô các chú cứ bày vẽ... Anh chị
cảm ơn tấm lòng của các cô các chú nhá. – Cô Như cười rạng rỡ, liếc nhìn chồng
đang lần lượt rót đầy những li rượu. Mùi rượu ngoại cứ dịu dịu, cứ mơn man làm
tôi ngây ngất. Phong bì vẫn tiếp tục được đặt trước mặt cô chủ của tôi với
những lời chúc có cánh. Cô chủ cứ dửng
dưng, không vui cũng chẳng buồn. Không vui, bởi trong ngày sinh nhật mà chẳng
có đứa bạn nào đến (hay không dám đến?).
Không buồn, bởi cô được mọi người quan tâm, săn sóc, chúc mừng. Tôi nghĩ thế và
liếc nhìn đám áo váy đang bị nhốt im lìm trong tủ kia với một sự kênh kiệu
không thèm dấu giếm!
Ngày hôm sau.
-
Dọn dẹp nhà cửa
rồi giặt chậu đồ trong nhà tắm nhé. – Cô
Như nói trống không .
-
Vâng, chị biết
rồi ạ.- Bác giúp việc nhỏ nhẹ.
-
Nhớ giặt tay, đừng
giặt máy hỏng hết đồ đấy. – Lời nói lẫn trong tiếng xe nổ máy và bị gió vuốt ngược
trở lại khi chiếc xe phóng đi.
Bác giúp việc lôi chậu đồ ra khỏi nhà tắm.
Tôi nằm chung với những váy, những áo, những quần, những đồ lót, những khăn,
những mũ,…trong chiếc chậu to đùng đoàng.
Sau khi xả nước vào chậu cho ướt hết, bác cẩn thận rưới nước giặt vào,
thứ nước thơm lừng, tan nhanh, thấm vào
từng thớ thịt, làn da chúng tôi. Tôi có cảm giác hơi xon xót nhưng sau đó dịu
dần. Một lát, sau khi lau dọn phòng khách bừa bộn đêm qua, bác quay lại
chậu đồ. Bỗng bác trố mắt, hốt hoảng:
-
Thôi chết rồi!
Chiếc bút bi! Biết làm sao đây?- Bác lẩm bẩm, giọng như sắp khóc, cầm chiếc bút
bi quẳng ra ngoài.
Bác giơ tôi lên. Một vệt mực đen in rõ trên
làn da hồng tươi của tôi! Vò, chà, xát. Tôi đau điếng đến trào nước mắt. Lại
ngâm xà phòng, lại vò, lại chà, lại xát. Tay
bác đỏ tấy lên, nhưng vết mực chẳng mờ đi được là bao.
Cuộc đời ta thường có những khúc quanh, những
lối rẽ mà nhiều khi ta không thể lường trước. Mỗi khúc quanh, mỗi ngã rẽ nó làm
thay đổi số phận của mình. Bởi thế, chẳng ai biết được đời mình là sướng hay
khổ, may mắn hay bất hạnh, giàu hay nghèo nếu chưa đi hết con đường số
phận! Và tôi cũng vậy. Buổi trưa hôm đó, cuộc đấu khẩu giữa mẹ cô chủ
và bác giúp việc đã làm thay đổi cuộc đời tôi.
-
Khi giặt, chị
phải kiểm tra chứ! Cả một cái bút bi mà không thấy là sao?
-
Chị xin lỗi! Tại
chị thiếu cẩn thận…
-
Xin lỗi! Xin lỗi
mà được sao? Cái váy bằng cả tháng lương của chị đó, xin với chả lỗi!
-
Dạ, chị biết…nhưng
giờ có nói gì thì…thôi, lần sau chị…
-
Có lần sau nữa
sao? – Người mẹ kéo dài giọng – Đợi đến lần sau thì chị còn làm hỏng bao nhiêu
thứ vì cái cẩu thả, luộm thuộm của mình!
-
Dạ…
-
Không dạ với vâng
gì cả - chị ta vừa xịt keo lên mái tóc bồng bềnh vừa gay gắt – tiền lương tháng
này của chị coi như đền cái váy.
-
Em ơi! – giọng
bác giúp việc vữa ra trong nước mắt - xin em rủ lòng thương… con chị…
-
Thôi thôi! Thời
buổi này cái gì nó cũng sòng phẳng, ngay cả anh em cũng khó nói chuyện tình
nghĩa, nhé. Nếu thấy thiệt thòi thì chị cầm lấy cái váy, coi như tôi trả tiền
công cho chị. Thế là được, chứ gì?
Bác giúp việc quẹt nước mắt:
-
Thôi, cảm ơn em.
Chị không dám…cái váy dù sao cũng còn mới…
Người mẹ không ngoảnh lại, tô thêm mấy đường
son vào cặp môi đỏ mọng rồi lạnh lùng:
-
Chị cầm về cho
con nó mặc. Để đó con bé nhà em nó cũng không mặc nữa đâu! Chị không
cầm, em cũng vứt.
Tôi ra khỏi ngôi biệt thự sang trọng mà không
kịp nói lời tạm biệt cô chủ của tôi, bởi
buổi trưa cô bé ăn tại trường để chiều học tiếp.
Tối đó, tại ngôi nhà nhỏ của chị giúp việc,
tôi bất ngờ gặp lại cô bé có đôi mắt rất sáng, rất trong kia. Khó có thể diễn
tả được niềm vui sướng hạnh phúc ngời lên trong ánh mắt cô khi nhìn thấy tôi.
Cô úp mặt vào tôi, hít hà mùi xà phòng thơm tho quyến rũ, rồi lại tung tôi ra
ngắm nghía.
-
Cô Như tặng thật
sao mẹ?
-
Con bé này, chẳng
lẽ mẹ lừa con?
-
Ôi! Cô ấy tốt
bụng quá đi mất! Sao cô biết con đang ước cái váy này mà tặng nhỉ? Hay cô ấy là
cô tiên trong chuyện cổ tích bước ra hả mẹ?- Cô bé cứ líu lo – Có một vết mực
nơi thân váy mẹ ạ, nhưng không sao, mai con mua nước tẩy là sẽ tẩy sạch tinh thôi!
-
Con cho lợn ăn
rồi chứ?
-
Dạ, con cho rồi
mẹ ạ. Tối nay con nấu canh măng với lại đậu phụ sốt cà chua. Mẹ tắm đi rồi con
dọn cơm nhé.
Tối đó, sau khi học bài xong, cô bé lại đem
tôi ra. Cô thì thầm với người đàn ông trong ảnh:
-
Bố à, con có váy
đẹp rồi này! Váy họ tặng, không mất tiền đâu bố! Bố ở trên trời có vui không?
Con thì vui lắm bố ạ.
Cô bé
mở trong cái hộp vuông bằng bàn tay ra, cầm xấp tiền được vuốt phẳng phiu, sắp
theo thứ tự mười ngàn, năm ngàn, hai ngàn và xòe ra trước ảnh bố, thủ thỉ:
-
Bố xem này, con
góp được hơn hai trăm tiền rau rồi đấy! Có váy mặc tết rồi, con chỉ cần hai
mươi ngàn mua tất, tám mươi ngàn mua giày, thế là ổn! Còn lại con sẽ bán rau góp thêm ít chục nữa, mua cho mẹ chiếc
áo phao bố ạ. Mẹ dạo này yếu rồi, không đi phụ hồ được nữa, mẹ đi giúp việc cho
người ta, hai mẹ con tằn tiện cũng đủ ăn đủ mặc, bố đừng lo. Cái váy đẹp thế
này mà chị chủ nhà của mẹ tặng con đấy. Bố thấy cô ấy có tốt không? À bố ơi,
tết này con và mẹ sẽ về quê, mẹ nói thế. Chà chà, con mặc váy hồng, đi tất
trắng, diện đôi giày mới. Bố thấy con có xinh không? Xinh quá đi chứ, bố nhỉ? Ngày
bố đi xa, con mới năm tuổi thôi. Giờ con mười tuổi rồi này, con lớn rồi này.
Con không đi học thêm như các bạn, con ở nhà chăm vườn rau, chăm đàn gà, thái
rau cho hai chú ỉn. Nhưng bố đừng lo, con tự học được, con của bố thông minh và
giỏi giang như bố mà, đúng không bố? Giá mà ngày ấy bố không ngồi trên chiếc xe
khách định mệnh ấy…
Hai giọt nước mắt ứa ra, lăn trên đôi má đen
xạm của cô bé. Tôi cảm thấy lòng mình lâng lâng trong một cảm giác thật khó tả. “Bé ơi, hãy cố gắng lên nhé,
tôi sẽ luôn ở bên bé, cùng bé dự các cuộc vui với bạn bè, cùng bé về quê thăm
ông bà. Tôi sẽ luôn làm cho bé thật sự
được nổi bật. Và sau này, khi bé lớn lên, tôi sẽ kể với mọi người rằng, cô bé
lọ lem có chiếc váy hồng ấy, nay đã là một thiếu nữ xinh xắn, giỏi
giang và cực kì tốt bụng” Tôi khẽ thầm thì như thế.
Mùa
đông 2018
(Tạm để đây nhớ blog cất hộ để sửa sau nha)
Hy vong những truyen ngắn như thé này sẽ ra lò cho moi người đoc.
Trả lờiXóaTruyen hay ở chõ khong gò bó và có sức lan tỏa cảm xúc, chinh phuc người đoc. So với những chuyen ngắn trước đay truyen này đoc xong còn muo1n đoc lai. Chúc mừng em.
Hiện nó đã có mặt trong 2 tạp chí số Tết. Cảm ơn người khách chung thủy hiếm hoi của Hương Ngàn.
Xóatruyền rất hay
Trả lờiXóa