Em giận anh chồng ơi
Bỏ đi vào núi thẳm
Chồng tìm em lâu lắm
Trèo núi lại lội khe
Chồng gọi em không nghe
Chỉ đá kia đáp trả
Dấu chân chồng vùi lá
Chẳng ai thấy được đâu!
Hết giận chồng đã lâu
Nhưng quên đường về bản
Giữa rừng sâu núi thẳm
Tóc em giờ trắng phau!
Chồng đứng trước vực sâu
Nước mắt tuôn thành suối
Lay em, em không nói
Gọi em, em không thưa
Chồng đứng hết ngày mưa
Lại đứng tàn ngày nắng
Mái tóc chồng phủ trắng
Quyện vào mái tóc em
Thế là có thác Kèm
Suốt ngày đêm cứ chảy!
Ơi lực chai lực xáo
Ơi phúa ẳn ơi mia
Giận nhau đừng bỏ đi
Để bạc đầu hối hận!
Ơi phúa ẳn ơi mia
Giận nhau đừng bỏ đi
Để bạc đầu hối hận!
Con Cuông, 30/10/18
Thác Kèm ( Con Cuông)
thơ hay quá
Trả lờiXóa