Mời bạn cùng chia sẻ với blog HƯƠNG NGÀN của Nhật Thành.

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2021

GÃ NHÂN TÌNH BẤT ĐẮC DĨ


Nàng ngồi lặng lẽ nơi chiếc ghế tại phòng chờ . Quanh nàng,  lổn nhổn người ngồi kẻ đứng. Nhiều người nhấp nhổm đứng lên lại ngồi xuống nghe chừng sốt ruột. Một số nữa chen chúc nơi ô cửa nhỏ để ngó bằng được vào chồng hồ sơ mà các nhân viên y tế đang lật giở để gọi tên bệnh nhân. Chẳng biết họ chen chúc như thế  làm gì khi thứ tự đã được sắp xếp? Nàng bật cười nghĩ đến lời của anh bạn: "Người Việt mình đi đâu, làm gì, chỉ cần có hai người là chen nhau!"

   Nàng ngồi đó, không phải  chờ khám mà để nhận kết quả. Thế rồi gã đến. Gã nhẹ nhàng ngồi xuống :

- Em ổn chứ?

 Nàng nhíu mày. Gã là ai mà hỏi nàng có vẻ thân thiện thế? Không đợi nàng trả lời, gã nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của nàng:

- Mỗi người khi đang còn là bào thai nằm trong bụng mẹ đã được định sẵn đường đời rồi em. Đường đời ấy in hằn trên bàn tay ta đó. Em cho anh xem tay, anh sẽ nói em nghe.

 Nàng rụt tay lại, nhăn mặt:

- Vớ vẩn! Anh là ai mà dám đọc số của tôi?

 Gã cười, một nụ cười bí hiểm làm nàng lạnh cả xương sống. Sau nụ cười ấy, gã lại thở dài. Khuôn mặt gã trở nên trầm tư:

- Anh có một linh cảm rất rõ ràng, rất mãnh liệt, đó là số phận đã đưa đẩy đời anh cột chặt với đời em. Có thể bây giờ chúng ta đang là người xa lạ, nhưng rồi mình sẽ gắn bó với nhau, cùng sống với nhau và cùng chết với nhau nữa!

Nàng hoảng hốt, trợn tròn hai mắt nhìn gã với một nỗi run sợ - không, đúng hơn là sự khiếp đảm - rồi hét lên:

- Cút đi!

 Tiếng hét thất thanh của nàng làm mọi người quay cả lại, nhìn nàng với sự tò mò.

 Gã không hề một chút bối rối, đưa hai tay cầm chặt hai tay nàng, nhỏ nhẹ:

- Bình tĩnh đi em. Mọi sự đang ở phía trước nhưng cái gì đến nó sẽ đến, đó gọi là số phận và duyên nợ!

 Nàng không thèm đôi co với gã. Mà đôi co làm gì? Nàng và gã mới chỉ gặp nhau chốc lát đây thôi chứ quen thân gì mà phải bận lòng? Nàng quay ngoắt đi, bước những bước dài và nhanh. Gã chạy theo phía sau. Mọi người  lắc đầu, chắc họ nghĩ  nàng có vấn đề gì đó về thần kinh.

  Ra đến cổng bệnh viện, nàng bắt xe buýt về nhà. Tự nhiên trong lòng cảm thấy bất an, nàng mở điện thoại, lướt trên facebook để xua tan cảm giác lạ lùng ấy. Nhưng nụ cười bí hiểm của gã trai kia cứ ám ảnh trong đầu, không làm sao xua đi được. Nàng tắt điện thoại, cố nhắm mắt để dỗ giấc ngủ. Đường về nhà còn hai tiếng rưỡi trên xe, ngủ được là ổn nhất. Mắt nhắm nghiền, thả lỏng toàn thân. "Nam mô a di đà Phật". Nàng lẩm nhẩm mãi một câu ấy để tự ru mình. Hình như nàng đã trôi vào giấc mơ... Bỗng xe lắc mạnh, nàng choàng tỉnh.

- Em ngủ nữa đi.

 Trời đất! Ma xui quỉ khiến thế nào mà gã lại ngồi bên cạnh nàng thế hả trời? Gã là ai? Ma hay là người vậy? Nàng gần như muốn xỉu xuống, còn gã thì vẫn bình thản:

- Em không trốn chạy anh được đâu. Mà đã không trốn chạy được thì hãy chấp nhận đi cho thanh thản, em nhé.

Nàng lấy hai tay bịt chặt tai lại. Trời ơi! Mình ăn ở bạc ác với ai đâu mà bỗng nhiên  bị một gã trời đánh  thánh vật lẽo đẽo theo ám thế này? Chết thật! Giờ mà nổi khùng với gã cũng không tiện, mọi người trên xe chắc nghĩ nàng bị điên mất! Nghĩ thế, nàng  nhìn gã đầy vẻ van lơn  rồi cố lấy giọng thật nhẹ nhàng nói thầm thì với gã:

- Em xin anh! Cuộc đời em cũng đã nếm bao cay đắng rồi! Em đã gồng mình lên mà sống, mà làm việc để nuôi con. Giờ anh hãy biến đi để  em được hai chữ bình yên.

  Gã chăm chắm nhìn vào đôi mắt mệt mỏi của nàng, cười cười:

- Cũng biết ngọt nhạt phỉnh phờ cơ đấy? Không khùng lên nữa à?

  "Anh là cái thá gì mà dám mỉa mai tôi như thế? Đồ lưu manh!" Nàng muốn hét to lên như thế  để đẩy cái cục tức đang nghẹn ứ ra khỏi cổ nhưng lại sợ những người xung quanh để ý. Và vì không hét được, cổ nàng như bị ai bóp chặt, mặt tái nhợt đi. Gã choàng tay qua vai nàng, kéo nàng sát vào người rồi thủ thỉ:

- Anh xin lỗi! Có lẽ anh hơi vô duyên khi nói em như thế. Nhưng thực tình, anh chỉ muốn em vui lên mà thôi.

" Hơi vô duyên ư? Hừ! Mày là cái loại vô học, loại cục súc thì có!" Nàng lại nghĩ thầm và thấy cảm giác uất nghẹn có giảm đi chút ít.

  Hất nhẹ tay gã ra khỏi vai, nàng ngồi ngay ngắn, móc tờ báo trong túi, giở đọc. Những con chữ nhảy loạn xạ, rối vào nhau  như một đàn kiến quáng quàng chạy lũ. - Em mệt thì cứ dựa vào vai anh mà ngủ một lát, không cần phải tỏ ra cứng cỏi thế đâu!- Hắn liếc nàng, vẫn nụ cười bí hiểm.

- Mặc tôi. Anh hãy biến ngay đi là tôi cảm ơn lắm rồi, là tôi vui rồi!

- Em nói hay nhỉ? Nếu biến được thì anh đã không đến với em. Tất cả cũng chỉ là do số mệnh!

- Điên! - nàng rít lên khe khẽ - ngoài kia có hàng ngàn hàng vạn người, sao anh cứ ám tôi làm gì?

- Nhưng họ khôn lắm, họ tránh anh từ xa cơ! - Gã  cười ranh mãnh.

 "Trời đất! Hóa ra gã theo được mình là do mình quá dễ dãi?"- Nàng rơi nước mắt trước suy nghĩ ấy và hỏi một cách ngây ngô:

- Thế bây giờ tôi phải  làm thế nào để anh rời xa tôi?

- Muộn rồi em. Anh đã nói với em đấy thôi, số phận đã đưa đẩy đời anh cột chặt với đời em mà. 

Nàng bặm chặt môi để không bật ra tiếng khóc. Mặt nàng đỏ bừng lên trong nỗi tức giận dâng trào. "Chao ôi, giá đây chỉ là một cơn ác mộng! Hãy tỉnh dậy đi tôi ơi! Tỉnh dậy nhanh để chấm dứt ác mộng nào!".

- Phải chấp nhận hiện thực em ạ, đời không như là mơ!- Gã lại thủ thỉ.

"Gã đọc được cả suy nghĩ của mình?" - Nàng chán nản  nghĩ rồi ngả lưng vào thành ghế, lấy tờ báo đắp lên mặt. Nàng biết, gã sẽ tiếp tục bám riết lấy nàng, từ bữa ăn đến giấc ngủ. Nước mắt nàng chảy ra ướt cả tờ báo.

Nàng kể cho tôi nghe câu chuyện này và hỏi: " Giờ làm sao đây chị?"- Tôi thật sự bối rối. Tôi biết khuyên nàng sao đây? Bảo nàng hãy chấp nhận gã kia đi thì tội nghiệp cho nàng quá. Bảo hãy tránh xa gã ra thì nàng đã cố nhưng không thể. Tôi chỉ biết ôm chặt tấm thân nhỏ bé của nàng và khóc. Tôi tự trách mình thật tồi tệ. Nàng như cây sắp ngã gục tìm đến tôi như tìm một cọc chống thì cái cọc chống ấy lại đổ kềnh! Tôi chỉ biết lo cho nàng mà chẳng biết làm gì hơn.

  Hình như tôi đã lo hơi thừa. Vì nàng có vẻ như sống hạnh phúc với gã. Thì đấy, nàng ăn mặc diện hơn trước, đi ra khỏi nhà cứ tươi hơn hớn, có chút  trang điểm nhẹ nhàng làm gương mặt vốn đã ưa nhìn  càng trở nên quyến rũ.

  Chà, khi người ta yêu!

 Sếp của nàng gặp tôi, khoe:

- Này, cô nàng  kết nghĩa của cậu hình như đang yêu hay sao ấy, dạo này dễ chịu lắm.

- Thế à? Cụ thể hơn nào?

- Lâu nay,  khi mình giao công việc, nàng không cau có, phàn nàn  như trước mà vui vẻ nhận với một lời hứa chắc nịch: "Sếp yên tâm, em sẽ hoàn thành tốt". Nàng cũng bỏ thói soi mói vào công việc người khác để chê bai, khích bác, gây mâu thuẫn làm mình phải phân xử đau cả đầu. Nhiều hôm nàng ta còn sẵn sàng ở lại làm thêm cả tiếng đồng hồ để giúp đỡ đồng nghiệp nữa. Chà chà...chắc cậu biết đối tượng đang theo đuổi nàng chứ?

 Tôi mỉm cười:

- Cậu làm sếp thì chỉ nên quan tâm đến việc công thôi nha.

 - Ừ thì cũng chỉ là muốn quan tâm một chút thôi. Thường thì sau khi đổ vỡ hôn nhân, đàn ông bọn mình dễ dàng đi đến tập hai, thậm chí tập ba không cần tính toán so đo, còn phụ nữ các cậu phức tạp lắm, cứ tính tới tính lui, so trên đo dưới. Ôi trời,  câu không nghe câu: "Thanh xuân như một tách trà/ So đo tính toán hết bà thanh xuân" đang hot trong giới trẻ à. Nếu nàng chấp nhận ai đó để đi bước nữa thì tớ cũng mừng chứ.

 Tôi im lặng. Nàng đã cố giấu kín chuyện có "gã trời đánh" kia nhảy xổ vào đời mình thì chẳng lẽ tôi lại nói ra?

- Thì cậu cứ mừng vì nàng thay đổi thế là được!- Tôi đáp.

    Sau đó ít lâu, cái Loan cùng làm việc với nàng , gọi điện thoại cho tôi, líu lo:

- Em kể chị nghe này. Hôm nay cơ quan em sơ kết sáu tháng đầu năm, hay lắm nha.

- Lại cãi nhau chứ gì?

- Không! Chị có nhớ  Tân "mắm",  kẻ lắm chuyện nhất cơ quan, kẻ luôn ghen ăn tức ở mà em vẫn kể cho chị nghe không?

- Ừ, nhớ.

 Loan ríu ran một hồi, câu chuyện "hay lắm" đại để như sau:

  Trong cuộc họp sơ kết, nàng được sếp khen nhiều, lại còn nêu gương trước mọi người, thế là ả  Tân "mắm" hậm hực lắm, chập mặt nàng chỗ hành lang,  nguýt một cái rõ điêu rồi nói to :

-  Hừ! Trước giờ đấu đá, kéo áo người khác không được, chắc nay thay đổi kế sách, lấy lòng sếp để được thưởng chứ gì?

 Nàng  hài hước:

- Tớ không muốn lấy lòng sếp, chỉ muốn chui vào ở trong lòng sếp thôi!

 Tân "mắm" hùng hổ:

- Mơ giữa ban ngày chắc? Hay muốn vợ sếp tặng cho vài vết sẹo giữa khuôn mặt xinh đẹp kia?

 Mọi người chạy ra chuẩn bị can ngăn một cuộc ẩu đả giữa hai người phụ nữ. Nàng  điềm tĩnh:

- Tớ bảo ở trong lòng sếp có nghĩa là được sếp ghi nhận công việc của mình, thế thôi. Xin lỗi vì câu nói đùa hơi dở của tớ mà cậu tức giận.

 Tân "mắm" đang hùng hổ bỗng ỉu xìu như bánh đa gặp mưa!

  Hôm trước, chính Tân "mắm" lại kể tôi nghe câu chuyện bình bầu cuối năm và nhắc đến nàng với một sự yêu mến không cần giấu diếm. ( Xin mở ngoặc là Tân "mắm" giờ cũng thân với  nàng rồi)

 Cuối năm bình bầu thi đua bao giờ cũng căng như dây đàn.Tỉ lệ qui định  khen thưởng không quá 15% tổng số nhân viên, cuộc đua lọt vào được 15% ấy khốc liệt lắm, có người dùng trí, dùng tâm; có kẻ dùng mưu, dùng kế. Mà kẻ dùng mưu kế thường là mưu hèn kế bẩn. Vì khen là thưởng, thưởng là tiền, ngoài tiền lại còn "danh". "Danh" ở đây  là danh hiệu lao động tiên tiến xuất sắc, là chiến sĩ thi đua. Mà có những "danh" ấy thì mới nâng lương trước thời hạn. Chung qui lại cũng là tiền. Cuộc sống này, hầu hết mọi đấu đá, tranh giành, chém giết nhau là vì tiền cả đấy thôi. Căng thật, vì tiêu chuẩn thì  nhiều người đạt, không phải là 15% mà lên tới 51%. Vậy buộc phải xét thêm về tư cách đạo đức lối sống. Bươi cào, vạch lá tìm sâu. Vạch hết, soi mặt trên mặt dưới vẫn còn 20% "không có tì vết". Căng!

- Tôi xin rút khỏi danh sách.- Nàng đột ngột đứng lên.

 Cả phòng họp lặng đi. Mọi người tập trung nhìn nàng rồi lại nhìn sếp.

- Tại sao đồng chí lại có quyết định như vậy? - sếp hỏi.

 Nàng nhìn khắp lượt mọi người rồi nói:

- Tôi nghĩ, giữa sự "chen" và sự "nhường" thì tôi thấy mình sẽ hạnh phúc hơn khi được "nhường". Hãy cho tôi được có chút hạnh phúc nhỏ nhoi như vậy.

    Lão Tập, một kẻ lựa việc ranh mãnh nhất cơ quan,văng tục:

- Hừ, xưa nay lại có chó chê c...

 Nếu như trước đây, nàng sẽ nhảy xổ vào lão kia mà tuôn ra hàng tràng những ngôn từ độc địa ( cảnh này mọi người  chứng kiến nhiều rồi và còn xem đó như một "tiết mục văn nghệ" để cho vui cơ quan). Nhưng  nàng chỉ cười hiền từ mà bảo:

- Anh nghĩ sao cũng được, em chỉ muốn nhường cho người khác.

Lão Tập đang chuẩn bị trận đấu bỗng há hốc mồm, á khẩu!

 Hóa ra người ta bảo, tình yêu có sức mạnh kì diệu có thể biến hổ thành nai, biến gai thành hoa là có thật! Chung sống với gã, nàng đã thay đổi hoàn toàn như thế đấy.

  Tôi đến chơi, nàng chỉ lên giá sách:

- Chị thấy em giàu có không?

Trời ạ, hình như có một thư viện nào đó giải thể và cho nàng khuân tài sản của họ về chăng? Tôi tò mò:

- Em ngốn vào lúc nào cho hết?

- Phải thay đổi chị ạ. Trước đây rảnh là em lên facebook, đọc là phụ, lượn xem ảnh bạn bè rồi bình loạn xạ trên đó là chính. Giờ em thấy thời gian ấy thật vô bổ. Em bỏ thói quen lướt phây, dành thời gian đọc sách. Chị nghĩ xem, đọc sách nghĩa là mình có vinh dự được trò chuyện với các nhà văn, nhà thơ, nhà khoa học, nhà tâm lý... nổi tiếng mà chẳng mất công xin phép hay đặt lịch hẹn gì cả, cũng chẳng lo họ có tiếp mình không. Cứ thế, xông thẳng vào các "nhà" của họ mà lục lọi thoải mái. Ha ha...

 Nàng cười sảng khoái, khuôn mặt rạng rỡ một vẻ hạnh phúc tràn đầy.

 Tôi và nàng chuyện trò hồi lâu mà điều tôi muốn hỏi nàng vẫn bị mắc lại nơi cổ chưa thoát ra được. Thấy vẻ băn khoăn khổ sở của tôi, nàng nháy mắt tinh nghịch:

- Muốn hỏi thăm gã thì cứ hỏi, hay sợ em ghen?

Tôi đỏ mặt thừa nhận:

- Ừ, gã ...thế nào rồi?

- Vẫn ở cùng nhà, ăn cùng mâm, ngủ cùng giường.

- Có... làm em khó chịu không?

 Nàng hạ giọng tâm sự:

- Kệ gã thôi. Đã chấp nhận nhau rồi thì cứ bình thản mà sống.  Gã giúp em hiểu ra rằng, cuộc sống con người ta có ý nghĩa hay không là ở chỗ đã để lại cho đời này những gì chứ không phải là tồn tại trên dương gian này bao nhiêu năm. Chị thấy đấy, nhà văn Vũ Trọng Phụng chỉ tồn tại hai bảy năm ở dương gian nhưng lại "sống" với đời mãi mãi! Em không có TÀI để lưu lại cái gì đó cho đời nhưng em sẽ cố gắng để lại một chữ TÌNH, ít ra là trong lòng anh em, bạn bè, đồng nghiệp.

 Tôi ôm nàng, nước mắt cứ thế tuôn rơi. Tôi khóc không chỉ vì thương nàng phải chung sống với căn bệnh hiểm nghèo không thuốc chữa mà  còn vì quá vui mừng khi nàng trở nên vững vàng, bản lĩnh! Ngoài kia, mùa xuân đang đến! Lòng tôi ngân lên câu thơ như nốt nhạc trong trẻo mến yêu của Thanh Hải viết trong những ngày cuối  đời nằm trên giường bệnh: "Một mùa xuân nho nhỏ/Lặng lẽ dâng cho đời!"

................................................................................................................................

Thật bất ngờ, sau gần hai năm, kể từ ngày gã đóng đinh vào cuộc đời nàng, với sự bình thản chấp nhận và sự thay đổi cách sống của nàng, gã đã hoàn toàn bị lép vế!
- Ngày đầu đến, gã bảo với em, đó là số phận và duyên nợ. Nhưng giờ em đã chứng tỏ cho gã thấy, con người có thể thay đổi số phận của mình, cái này như Nguyễn Du nói, là “ nhân định thắng thiên” phải không chị?
Nàng hào hứng nói với tôi như thế khi đưa tôi xem kết quả xét nghiệm lần gần đây nhất.
- Ừ, quả thật em đã làm nên một kì tích!

Tôi ôm em, những giọt nước mắt hạnh phúc rơi nóng ấm. Cả gian phòng như bừng sáng lên bởi niềm vui lan toả. Giờ đây, xuân lại hồng trên đôi má em!

                                                 24/1/2021

                                                       NT

 

 

 

 

 

 

 

1 nhận xét: