Mời bạn cùng chia sẻ với blog HƯƠNG NGÀN của Nhật Thành.

Thứ Ba, 11 tháng 3, 2014

HOA MUỘN (tiếp theo và hết)

Nhờ được mẹ khéo chăm chút, Nụ dần có da có thịt. Trên đôi má mịn màng đã lấy lại sắc hồng mơn mởn. Duy chỉ có đôi mắt vẫn thẳm sâu một nỗi buồn chất chứa.
   Cuối những bức thư nặng trĩu niềm thương nỗi nhớ của anh bao giờ cũng có dòng khẩn nài: “ Ngàn lần anh mong em tha thứ, em yêu! Lúc nào về, anh sẽ bù đắp cho em, em nhé.”. Nhưng tất cả rơi tõm trong sự im lặng.
  Hai năm sau, Nụ lên xe hoa. "Cách đây ba năm, tai nạn giao thông đã cướp đi người vợ trẻ cùng đứa con chưa kịp chào đời của anh." “Thôi thì hãy lấy nghĩa tình  mà vá víu nỗi buồn cho nhau.”
 Nụ tặc lưỡi.
Thế mà, từ bấy đến giờ, hơn mười năm trôi qua, Nụ cứ khô dần đi như cái cây không còn đủ sức hút mỡ màu từ đất.Y học đã bó tay. Chùa nào thiêng, vợ chồng đều đến. Đền nào nổi tiếng, xa mấy Nụ cũng chẳng ngại ngần,chỉ mong sao được nghe một tiếng gọi “ mẹ” ngọt ngào từ môi trẻ. Chồng Nụ  lặng lẽ thở dài: “Âu cũng là số phận”.
  Anh trở về khi mọi sự đã rồi. Không trách cứ. Không thở than. Sau khi xây nhà cho bố mẹ, anh cưới một cô vợ trẻ ít hơn mình đến gần chục tuổi. Ở nhà hơn một năm,anh cứ lặng lẽ thế. Gặp nhau, hai người gật đầu rồi đi qua.
  Con gái đầy tháng, anh lại bay.
   “ Gái một con trông mòn con mắt”. Quả thật, cô vợ của anh bước vào tuổi mười chín, da thịt cứ căng lên, chỗ nào trên cơ thể cũng tròn đầy, màu mỡ. Đôi mắt lá răm lúng liếng sóng sánh nước. Tính tình xởi lởi, phóng khoáng nên bạn bè cô nhiều lắm. Để tránh bà mẹ chồng khó tính, họ không dám tụ tập tại nhà cô mà thường rủ nhau đi chơi đâu đó. Lúc đầu chỉ tuần vài lần, sau thì gần như đêm nào cũng đi. Mẹ chồng nhắc: “Gái có chồng, phải biết giữ gìn ý tứ, không bay nhảy thoải mái như đám thanh niên được đâu.” Cô cong cớn: “ Thanh niên thì chúng cũng chỉ bằng tuổi con. Tại mẹ giục quá nên mẹ con mới gả con sớm thế. Ra đường, nhiều anh còn tưởng con là gái tân đấy mẹ ạ. Vậy mà  phải lấy một anh chồng già, lại phòng không gối chiếc. Con là thiệt thòi nhất đấy!” “ Thiệt thòi cái nỗi gì hả cô - giọng mẹ chồng đã có chiều bực bội - Lấy chồng, có nhà cửa đề huề, ăn sung mặc sướng, hàng tháng lên ngân hàng nhận tiền, con thì tôi chăm cho từ đầu đến cuối. Cô còn đòi gì?”Cô con dâu cười khì khì: “ Thế cũng chưa sướng, có cái còn sướng hơn cơ”, rồi bỏ đi ra ngoài, mặc mẹ chồng bực bội, lẩm bẩm chửi một mình.
 Tai hoạ thực sự đến khi cả làng xôn xao: “ Cô con dâu nhà bà Tám ôm hết tiền theo trai ”.
   Chửi rủa. Tìm kiếm. Cuối cùng bà Tám đành ôm đứa cháu hơn một tuổi mà khóc. “Nhục quá con ơi! Đời tôi sao lại đến nông nỗi này hả trời?”
Nhưng trời thì vẫn xanh màu xanh muôn thuở, chỉ có ông Tám thay đổi: ông nằm liệt giường sau cơn tai biến mạch máu não.
  Con khóc gào gọi mẹ. Bà khóc thầm gọi trời. Ông nằm nhìn trân trối lên trần nhà, vô cảm.Căn nhà rộng thênh thang lạnh tựa nhà mồ.
Được tin, anh về nước. Vẫn lặng lẽ không một lời trách cứ, không một tiếng thở than.Bố anh trút hơi thở cuối cùng.  Mọi người khóc lóc thảm thiết, anh lặng im.
   Mấy tháng sau, nhiều người trong làng cũng không còn nhận ra anh nữa: Khuôn mặt hốc hác, già như một ông cụ ngoài bảy mươi, đầu tóc bù xù, dính đầy bùn đất, quần áo tả tơi, trong tay cầm cây gậy, vạch vệ cỏ bên đường như đang tìm kiếm một vật gì bị mất. Gặp ai, anh cũng nhìn rồi cười hềnh hệch, chẳng nói gì.
  Chục năm nay, người làng đã quen với hình ảnh ấy. Có người thở dài xa xót, có kẻ chì chiết cay độc: “Đời cha ăn mặn, đời con khát nước”

           Một quá khứ tưởng đã ngủ yên bỗng hôm nay  thức dậy cồn cào, cuộn xoáy trong lòng Nụ. Cô vùng dậy, dắt xe ra, phóng đi.Gặp hai bà cháu giữa đường, Nụ cúi xuống, lấy hai bàn tay ấp vào đôi má chín lựng của con bé:
 -  Ngày mai con mang sách vở đến học, nhớ chưa?
Con bé lí nhí :
-         Dạ. Con nhớ rồi!
Vì nó quá yếu, kiến thức hổng nhiều nên Nụ bảo bà cho cháu ở lại nhà cô. Ngày   Nụ cho học cùng với lớp, đêm cô kèm thêm. May là nó cũng khá sáng dạ, chỉ vì ở tiểu học đi học bữa đực, bữa cái nên mới thế. Đêm, Nụ ôm con bé vào lòng, ngửi mùi tóc khét nắng của nó mà trỗi lên một niềm thương, một nỗi đau, một sự xót xa khó tả. Nước mắt Nụ rơi trên má nó...
“ Ở nhà con ít tắm rửa, gội đầu, đúng không? Tóc tai gì mà rối mù thế này?” Vừa tắm và gội đầu cho con bé, Nụ vừa hỏi bằng giọng xót xa. “ Bà bảo phải tiết kiệm đó cô, mỗi tháng chỉ gội đầu hai lần thôi, tốn lắm.” “ Trời ạ, để rồi cô mua cái lược dày chải chấy cho con, chấy nhiều thế bạn không muốn ngồi gần đâu, nghe chưa?” Hai ngày một lần gội, tóc con bé đã có vẻ mượt ra, chấy cũng bớt đi nhiều. Nhìn nó xúng xính trong bộ đồ mới mà Nụ mua cho, cô thấy lòng mình ấm lạ.
   Bà Tám nhờ người mang đến khi thì mớ lạc, khi vài cân đỗ xanh. “ Ơn nó tôi chẳng biết trả bao giờ cho hết!”, bà thường rơm rớm nước mắt nói với mọi người như thế.

  Niềm vui bất ngờ đến với ta thường làm ta khó mà nghĩ rằng đó là sự thực. Nụ đã tưởng như mình đang bay trong mơ khi bác sĩ đã từng khám cho cô trước đây khẳng định cô đã có thai: “Tử cung của cô  như một bông hoa bị héo đi, khô quắt lại, nay nó đã hồi sinh. Hiện tượng này, trong hơn hai chục năm làm nghề y, tôi mới gặp vài lần. Chúc mừng cô!”
   Nụ oà khóc. Khóc nức nở. Khóc như đứa trẻ mất mẹ lâu lắm nay bỗng nhiên mẹ xuất hiện trước mặt mình. Chồng cô cũng ôm vợ nghẹn ngào: “Trời xanh còn có mắt, em ơi !”Cô bé ngước mắt hồn nhiên cười:
-         Ơ, thế thì vui quá! Con sẽ được bế em, đúng không cô?
 Nụ ôm bé vào lòng, vuốt nhẹ lên mái tóc thơm thơm của nó:
-         Ừ, con sẽ bế em. Hai chị em con phải thật yêu thương nhau, nhớ chưa?
Bé nép vào ngực Nụ đáp nhỏ:
- Dạ, con nhớ rồi!
                                                                               

24 nhận xét:

  1. Một tay viết truyện ngắn "cừ khôi", rất khỏe. Andi muốn điều này nữa chị Nhật Thành nè, giá như chị trong phần này chị trích đường line những phần trước trong entry này thì sẽ đọc liên tiếp ...một mạch đã hơn. Chúc chị có một đêm an lành. Thân!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Em khỏe thì thích làm một mạch cho đã. Nhưng chị mệt nên phải nghỉ giữa chừng thôi.
      Đùa tí thế. Chị đến nhà họ thấy chữ "tiếp theo" là tìm bài đăng cũ hơn đọc trước.
      Chúc em luôn phượt giỏi!

      Xóa
  2. Cuối cùng thì cả hai bông hoa đều nở muộn: Một của đứa "con'', và một của người đã sinh ra nó...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hi...chắc người sinh ra nó hoa rụng cánh rồi, không nở được nữa đâu.

      Xóa
  3. Em rất thích cái kết này chị ạ! nhưng giá như anh đừng đi vạch cỏ ven đường rồi cười hềnh hệch thì thích hơn, bởi anh vốn không có lỗi chị à! Em cứ thích ai ăn mặn người ấy trả cơ ...tham quá phải không chị!
    Chúc chị vui nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thế mới đau lòng đó em.Để người mẹ trả thì chắc chắn nỗi ân hận của bà ta không lớn bằng hàng ngày thấy con mình đang trả nợ cho mình em ạ.

      Xóa
  4. chuyện hay lối viết rất chuyên nghiệp . có vẻ hơi rập khuôn theo lý thuyết nếu dừng ở đây...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn mưa. Đôi khi cũng phải lí thuyết một chút cho nó"không vi phạm đường lối của Đảng". He he...

      Xóa
    2. chyện này có 1 cái cốt rất hay nên cần chỉnh lý 5 điểm, thì sẽ là 1 câu chuyện tuyệt vời đấy

      Xóa
    3. NT rất vui nếu có thêm những góp ý thật cụ thể, thật chi tiết của 5 điểm ấy mưa ơi! Vì thực ra, NT cũng mò mẫm thế thôi chứ chẳng có một sợi lí luận văn học nào trong đầu cả. Nếu rảnh, mưa góp ý tiếp nhé. Xin được cảm ơn nhiều nhiều!

      Xóa
    4. MRC gửi mail rùi đó ... nhận dc reply nhé!...

      Xóa
    5. Rồi. Xin lỗi Mưa cho NT xóa cái địa chỉ đi kẻo...phiền người khác nha.

      Xóa
  5. Cái gì của mình sẽ là của mình bạn nhỉ . Mình cũng viết nhiều truyện ngắn . Mong có dịp trao đổi .

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Gặp robert nguyen từ hồi yahoo và đọc khá nhiều, đến giờ vẫn ấn tượng. Mình sẽ trao đổi thật chân tình nhé. NT quí trọng lời khen và yêu thích những lời chê.

      Xóa
  6. Phần đầu viết có hình hài truyện ngắn với cách viết có chiều sâu . Phần sau viết theo cách kể chuyện , lướt sóng.. Với dung lượng của cốt truyện này , nó phải là đất của truyện dài mới lột tả hết tâm lý, tính cách nhân vật và kịch tính của câu truyện .
    Các nhân vật ít nhiều đều đã có tính cách , tâm lý trong cốt truyện. Nếu chỉ là chuyện kể , thì rõ ràng câu chuyện với cách kể truyền cảm và rành mạch như thế là quá hay . Nhưng nếu là truyện ngắn , ngòi bút của nhà văn đòi hỏi ở khía cạnh nghệ thuật khắc họa nhiều hơn trong từng nhân vật . Ví như chụp hình , chụp để tự ghi lại khoảng khắc đáng nhớ nào đó thì không cần góc chụp , bố cục , tương phản, sáng tối...chỉ để tự sướng thì dễ. Nhưng với nghệ sĩ chụp hình , yếu tố nghệ thuật trong cái đẹp là quan trọng .
    Nhưng với văn phong truyền cảm , viết theo cảm xúc , câu truyện trên dành được nhiều lời khen của người đọc. Lão vẫn đang tò mò thắc mắc 5 điểm Mưa Rừng Chiều đưa ra gồm những điểm gì ?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Viết truyện dài thì em chưa đủ sức, thế nên khuôn nó vào truyện ngắn vậy. Vì khuôn vào truyện ngắn nên cả quãng đời khá dài được đưa vào hồi ức nhân vật. Thôi thì được răng hay rứa.Được lão khen một câu cũng đủ để vui cả tuần rồi. He he...
      Em sẽ suy nghĩ thêm lão nha. Chịu khó đọc và góp ý thêm cho em nha lão.

      Xóa
  7. Chị ạ, mấy ngày nay mạng nhà em có vấn đề, chập chờn mãi nên chiều nay mới qua đọc được truyện của chị. Em phục chị ở chỗ tư duy của chị rất phong phú và sắc sảo. Em thì không thể viết truyện hư cấu hay tưởng tượng ra được. Em toàn viết chuyện của chính em thôi nên em rất kị những ai hiểu lệch lạc về nhân vật chính- vì đó chính là em mà. Nhân vật Nụ có một lòng bao dung, nhân hậu khó có thể nói hết. Làn sao em học được nhân vật này đức tính đó đây? Em thích em như vậy nhưng em không thể làm được như vậy. Tâm lí của em phức tạp hơn nhiều. Do đó, đọc truyện, em thấy thích lắm. Thương cả con bé con lẫn người cha tội nghiệp của nó. Còn Nụ thì quá tuyệt vời rồi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Vốn sống và chất văn của em thừa sức viết truyện Thủy ạ. Đó cũng là cách để mình thấy cuộc sống bớt nặng nề.
      Chị muốn nhắc lại mấy dòng bên nhà Rhum:
      "Tìm an ủi người hơn được người ủi an,
      Tìm hiểu biết người hơn được người hiểu biết
      Tìm yêu mến người hơn được người mến yêu."
      Chúc em luôn thanh thản nhé em.

      Xóa
  8. Em đã đọc phần này từ hôm qua. Nhưng đọc xong rồi lặng lẽ ra về.
    Trong mọi nỗi bất hạnh của cuộc đời, có lẽ bất hạnh vì không sinh con được là khủng khiếp nhất.
    Câu chuyện có kết thúc tốt đẹp nhất trong chừng mực của bất hạnh.
    Chị viết về nỗi đau hay hơn về niềm vui đó nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị là người cảm nhận rất rõ điều đó em ạ. Trong khuôn khổ truyện ngắn, chị không đi sâu vào nội tâm của người phụ nữ trong nỗi buồn khủng khiếp này.Năm năm trời trong cuộc đời chị đủ để chị thấm thía cái tê tái, cái buốt giá, cái chán chường ...Tưởng như mọi thứ trong cuộc sống đều vô nghĩa.
      Hôm trước sang thấy em đóng cửa, tưởng em nghỉ luôn blog nên chị cũng định...khóa trái cửa.Giờ thấy nhà em tân trang lại đẹp quá.

      Xóa
  9. Vâng, dù hoa có nở muộn cũng mang đến cho ta cảm giác hạnh phúc. Em đọc phần này xong lại tìm về các đoạn trước và đọc lại, câu chuyện hay lắm chị ơi

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn em đã chia sẻ. Nhưng là phụ nữ thì thấm thía nỗi buồn cũng như niềm hạnh phúc hơn em ạ.
      Chúc em luôn bình yên!

      Xóa
  10. Truyện nêu được sự ác độc thâm hiểm từ bà mẹ chồng tương lai của Nụ trước đây - bà Tám. Đó cũng là sự phê phán cái xấu để góp phần dựng xây cái đẹp cho mỗi con người. Nhất là cô Nụ ăn ở hiền lương đã là một cái kết có hậu giúp bà Tám nhận ra Nụ lấy ân trả oán và bà thật sự hối hận vì tội lỗi của mình...
    Anh chúc em có thêm nhiều thơ và truyện hay nữa nhé.

    Trả lờiXóa