Mời bạn cùng chia sẻ với blog HƯƠNG NGÀN của Nhật Thành.

Thứ Hai, 5 tháng 10, 2015

SỰ TÍCH CHIẾC QUẦN ĐÙI MẶC TRÁI

Tôi đã tự thề với lòng mình rằng sẽ không bao giờ hé lộ chuyện này cho ai biết,  tự dặn mình  sống để bụng chết chôn theo.  Chuyện này không  li kì hấp dẫn như chuyện trinh thám,  chẳng  rùng rợn ám ảnh như chuyện ma, cũng chẳng  bất ngờ kich tính như chuyện ghen tuông tình địch. Tôi không muốn kể chỉ vì sợ mọi người sẽ hiểu lầm, nghĩ xấu cho người tốt, thế thôi. Nhưng tôi là một người đàn bà. Mà đàn bà thì mấy ai dấu chuyện gì trong bụng được lâu? Không để nó luồn qua cổ họng, tọt ra ngoài, chui vào tai người khác thì chắc đến lúc thành khối u mất. Thế nên chính tôi đã rò rỉ chuyện chỗ này chỗ kia, làm người tốt bị nghi ngờ, làm cây ngay bỗng nhiên chết đứng!
  Chuyện bắt đầu từ một đêm Sài Gòn trời mưa tầm tã. Mưa kéo dài từ độ năm giờ chiều đến gần nửa đêm vẫn chưa tạnh. Đoàn tham quan của chúng tôi nhìn trời mà ngao ngán! Khi ở nhà, đọc những dòng viết về Sài Gòn: “ Tôi yêu trong nắng sớm, một thứ nắng ngọt ngào, những buổi chiều lộng gió nhớ thương, dưới những cây mưa nhiệt đới bất ngờ…” tưởng cái “hòn ngọc viễn đông” này nó lung linh lắm,  lấp lánh lắm! Hóa ra bầu trời cứ xám xịt, mặt đất cứ lênh láng. Mưa cuốn trôi bao dự định, bao háo hức được  đắm chìm trong cái phồn vinh hoa lệ của thành phố về đêm. Thở ngắn than dài rồi ai nấy về phòng đi ngủ!
 Chẳng biết ngủ được bao lâu, tôi mơ mình bị lạc đường, nhìn quanh quất chẳng thấy ai để hỏi. Ngước mắt toàn thấy nhà là nhà. Những ngôi nhà đếm hoa cả mắt mà không biết bao nhiêu tầng. Tôi bước đại vào một ngôi nhà và leo lên. Nhưng rồi ngôi nhà lại hóa ra một ngọn núi. Hốt hoảng tìm điện thoại gọi cho trưởng đoàn nhưng không thấy. Bỗng nhạc chuông đổ. Theo phản xạ tự nhiên, tôi quơ tay lên, chợt mừng vì mình vẫn nằm trong khách sạn. Ai gọi giờ này nhỉ? Tôi bấm nghe.
-         A lô!
-         Nhật Thành ơi, Sa lam nè.
Tôi tỉnh ngủ hẳn:
-         Ơ, anh Salam à? Anh đang ở mô đó?
-         Anh dưới sảnh nè, xuống đây đi.
Tôi nhìn đồng hồ. Ôi trời! Gần mười một giờ đêm rồi còn gì? Tôi nhẹ nhàng:
-         Khuya rồi, em nỏ xuống nữa mô, anh về đi.
-         Nhật Thành à, anh đội mưa mấy cây số đến đây mà, sao bảo anh zìa?
Tôi  giật mình. Nghe bạn bè blog bảo loáng thoáng Salam là phiến quân IS gì đó vừa nhảy bên Trung Đông về. Lại nghĩ đến lời còm đầy lo lắng của anh Sỏi: “ Em vào Sài Gòn mà gặp lão Tan và Salam thì bị thịt ngay mất thôi!”. Gần nửa đêm rồi, trời mưa gió bịt bùng thế này, nhỡ ra…chắc có gọi cũng chẳng ai nghe thấy mà cứu! Giấc mơ lúc nãy biết đâu là một điềm báo? Tôi tắt máy, nằm im thin thít.
Điện thoại lại đổ nhạc. Ngần ngừ một lát tôi  bấm nghe.
-         Xuống đi Nhật Thành ơi! Salam vẫn chờ nè. Gặp được Nhật Thành Sa lam mới zìa đó.
-         Em ngủ rồi, anh về đi nha.
-         Ngủ sao vẫn nói được? Xuống đi!
Tôi lại tắt máy. Ừ, giả sử Salam không phải là phiến quân IS như lời đồn thì tôi cũng không xuống đâu. Phụ nữ ngại nhất là bị người lạ thấy dung nhan mình khi vừa ngủ dậy.  Mọi cái trên cơ thể đều xộc xệch, đầu tóc bù xù, da dẻ xám xịt, môi thâm sì…Nói chung đó là lúc xấu tệ hại! Trong bộ dạng ấy mà tiếp khách thì thật là bất lịch sự!
Ba mươi giây, chuông lại kêu.
-         Nhật Thành không xuống anh chờ đến sáng à. Xuống mà lấy quà nè em.
Tôi tắt máy. Hai chị cùng phòng giờ mới lên tiếng:
-         Đừng bắt tội người ta rứa, xuống đi.
-         Khuya quá rồi, em nỏ xuống.
-         Người yêu à?
-         Nỏ phải, bạn thôi.
-         Nỏ phải người yêu mà nhiệt tình hề? Nói nỏ tin được!
Lại chuông.
-         Nhật Thành không xuống anh lên phòng đây – Giọng nói giờ đây đã ra chiều bực bội.
-         Thôi được, chờ đó, em xuống liền.
Cởi vội bộ  quần đùi áo hai dây ra, mặc chiếc váy đang vắt nơi thành ghế vào, tôi lò dò xuống sảnh. Vừa đi, tôi vừa hình dung một kẻ đầu tóc tốt rợp, râu ria xồm xoàm, da đen trùi  trũi, đôi mắt trắng dã…y chang một người rừng. Hắn có cầm theo con dao hay cái kiếm không nhỉ? Nếu lời anh Sỏi nói đúng thì mình bị thịt à? Thôi, sống chết có số, lo gì.
Ló mặt ra khỏi cửa kính, một gã trắng trẻo thư sinh bước đến với nụ cười hiền khô:
-         Nhật Thành à, anh đây!
Tôi trố mắt ngạc nhiên:
-         Anh là…
-         Sa lam đây.-  Anh bước đến và chìa tay ra bắt. Bàn tay mảnh mai như tay con gái.
Hai anh em ngồi nói chuyện một lát thì cô bé con thầy Mạnh lấp ló trong cửa. Biết cô nhìn, nó đành đẩy cửa bước ra, hỏi vu vơ:
-         Không biết bố đi mô mà dừ chưa về?
Anh Salam nhờ nó chụp cho hai người một kiểu ảnh, tôi không cho. Ai đời vừa ngủ dậy lại chụp ảnh bao giờ? Rồi anh lại giơ điện thoại đòi chụp. Tôi phải quay mặt vào vách để tránh.
                                    ( Thôi, Nhật Thành bận rồi, hôm sau kể tiếp nhé)



30 nhận xét:

  1. Ơ kìa !
    Làm sao lại mặc trái cái quần đùi!
    Thế này mà hiểu sai mới là lạ.
    Theo NT tả thì cái lão Salam Nào đó lại hóa đẹp gia À?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Hòn Sỏi ơi ! Nói cho mà biết nè ! Hồi trẻ ở quê cũng là " Nam Vương " của xóm đó , giờ có tuổi rồi nên " Phai tàn nhan sắc " rất nhiều . Nhớ hồi nhỏ sơ tán ở Thanh Chương là dân thành phố nên trắng trẻo bụ bẫm , có một lần làm văn có đề bài " Em hãy tả một người bạn mà em mến thân nhất " thì hầu như toàn bộ tụi con gái trong lớp đè Salam ra tả , nào là bạn Him của em da trắng như trứng gà bóc , nào là có răng khểnh cười rất là duyên vvv . Ông thầy giáo bảo là xem trộm bài của nhau nên bắt tụi chúng làm lại ... kiêu chưa .. Hè hè hè

      Xóa
    2. Phải nói đúng là Salam rất đẹp gái! Mảnh mai này, trắng trẻo này, eo thon này...Chắc chắn bà xã sẽ ...đẹp trai! He he...

      Xóa
    3. Há há Một cái reply tuyệt cú mèo! Ôm hôn NT cái ! hihi!

      Xóa
  2. Đã đi ngủ rồi mà còn dậy gặp gỡ Salam, chắc chắn không kịp đánh răng ui giời...! Đáng đời Salam!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mới ngủ một giấc chắc răng chưa....đóng cặn anh Sỏi à. Nhưng Salam ẻo lả thế làm gì dám kiểm tra răng miệng của NT mà lo?

      Xóa
  3. Thỏ dẫn xác đến hang cọp.

    Ly kỳ hấp dẫn, mời quý khán giả đón xem hồi sau sẽ rõ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Hiệp và Hòn Sỏi không biết đó thôi ! Khi Salam đi gặp NT thì trong bụng nghĩ sẽ gặp một bà Nhaque vừa già vừa béo , không ngờ khi gặp thì không phải như mình nghĩ . Văn phong thì mạnh mẽ sắc sảo khác hẳn vói một người vừa nhỏ nhắn vừa dễ thương , giọng nói tiếng Nghệ thì ngọt thôi rồi .... lỡ hứa làm sui gia rồi chứ không thì " Biết tay ông ... " hì hì hì .

      Xóa
    2. Nhỏ thì đúng rồi, nhưng không dễ thương đâu. Tiếng Nghệ mình ngọt như ...cồi ngô non anh Salam nhỉ? Hình như khi mới gặp đã hứa làm sui gia đâu nhỉ?

      Xóa
    3. Bác Hiệp ơi, Thỏ vào hang cọp sẽ ...thú vị khi thấy cọp cái đấy. Ha ha...cọp hiền khô!

      Xóa
    4. Từ hôm qua định hỏi anh Hiệp, viết thế chẳng biết ai là cọp ai là thỏ. Giời ạ!

      Xóa
    5. HS và NT tính dìm hàng Salam hử , không dể đâu nha . Tuy chỉ 55 kg thôi nhưng " Nhỏ dây tốt củ " cứ sòn sòn 10 năm 4 đứa con ... Kinh dị chưa . Hai người thấy đỏ tưởng chín , thấy Salam hiền lành nhút nhát nên hùa nhau ăn hiếp người lương thiện . Người ta đã mong manh dễ vỡ không thương thì thôi lại làm tổn thương một con người yếu đuối ... chắc là dzuy lắm đây ... cứ liệu hồn chờ đấy .. để nuôi thâm thù .. hè hè hè

      Xóa
    6. Bác Hòn Sỏi:

      Ai là thỏ ai là cọp? Thật tình tôi cũng không rõ nhưng nói đại, vì chắc chắn 2 bên sẽ có một bên là thỏ một bên là cọp. may ra "người trong cuộc" mới biết :-)))

      Bác Salam:

      " Nhỏ dây tốt củ ". "Xấu dây tốt củ" bác Salam, nếu muốn nói "nhỏ" thì chắc phải là... nhỏ củ, hì hì!

      Xóa
    7. Anh Sỏi ơi, theo cách diễn đạt của bác Hiệp: "dẫn xác đến" vậy "đến" ở đây là Salam rồi, NT ở tại ks chứ có đến đâu? Theo đó, anh Salam là Thỏ còn gì nữa?

      Xóa
    8. Bác Hiệp à, vậy ý anh Salam muốn nói là mình "nhỏ củ tốt dây", đúng không? Có thế mà cũng lúng túng nói lộn!

      Xóa
  4. Em đang chờ đọc tiếp, hihi

    Trả lờiXóa
  5. Câu chuyện này là có thật , Lão đã từng muốn ghép vào Ký sự Ả HOE RA PHỐ. Rất muốn nói đến tình người Xứ Nghệ - khi chưa hề gặp nhau lần nào . Nhưng hơi dài dòng nên lão không thực hiện được. Câu chuyện mang đậm phong cách người Nghệ.
    Giờ đẻ ra ...chi tiết mặc quần trái , hehe thú thật lão cũng hồi hộp muốn nghe thêm . Và nếu nó đắt giá , lão vui vẻ xin sửa lại Ả HOE RA PHỐ trước khi tập san đăng bài này đem in.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chuyện kể về bạn blog nên em chẳng dám thêm thắt điều gì. Có răng nói rứa không anh Salam cãi.
      Ả HOE RA PHỐ hiện đã đóng vào khuôn, chừng đó thôi đã đủ cho các thầy cô háo hức chờ đợi sự ra mắt của nội san. Nhiều người mới nghe giới thiệu ( vì không có mạng để đọc) nên mong lắm. Hôm trước nhà thơ Ngọc Sơn khi đọc xong bản thảo có nhận xét: "Ả HOE RA PHỐ là một món ăn lạ miệng, mình đọc đi đọc lại vẫn thấy thú vị". Cảm ơn lão thật nhiều.

      Xóa
  6. Chuyến đi của NT thật nhiều điều lý thú. Toàn những cái lý thú đóng góp đáng giá cho văn chương đó nha. Trước hết đó là cái truyện kí Ả HOE RA PHỐ của lão Tan, chừ lại đến SỰ TÍCH CHIẾC QUẦN ĐÙI MẶC TRÁI của NT. Chắc là hay thôi rồi luôn à nha. Dù điểm mấu chốt của vấn đề chưa hé lộ nhưng nguyên cái khoản 11 giờ đêm còn a lô đòi gặp và kiên quyết không gặp không về cũng đủ mùi mẫn ga lăng quá trời rồi. Chờ đón đọc tiếp đây!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái mấu chốt đã lộ rồi đó chị: " khoản 11 giờ đêm còn a lô đòi gặp và kiên quyết không gặp không về" trong lời còm của chị đó. Chi tiết chiếc quần đùi vốn nó chẳng có gì hấp dẫn cả, nhưng nó là... sự thật lịch sử! He he...

      Xóa
  7. Cái tựa đề SỰ TÍCH CHIẾC QUẦN ĐÙI MẶC TRÁI vẫn câu khách hấp dẫn nhất mà chưa thấy hé lộ ra?. Chắc Lão Tan, Salam đã biết điều này nhưng Nhật Thành mau viết tiếp để công bố cho đông đảo độc giả được biết nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chưa ai biết tường tận cả anh ạ. Sự việc chiếc quần đùi mặc trái thì có thể láng máng biết, nhưng khi trở thành "sự tích" thì NT đã kể bao giờ đâu? Tối nay nếu xong việc sớm em sẽ viết tiếp nhé.

      Xóa
  8. Nàng trở về phòng khi đồng hồ lăn qua con số 12. Trong lòng nàng đầy ắp nỗi... thất vọng vì một chàng trơ hết cả xương sườn còn một chàng thì xấu dây kém củ. Túm lại cả hai đều ... không xơ múi gì được. Kkkk

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Ngạc nhiên chưa?
      - Bên Phây quậy với vần ỒN
      Ai dè co cẳng xách...dép về đây !
      Chào mừng Hoe Vy.

      Xóa
    2. Hoe Vy tưởng tượng thế thì...mất đứt chiếc quần đùi à? Về blog cho vui đi em.

      Xóa
  9. Lão Tân:
    Vần ồn quậy mãi bên phây
    Nhớ anh, em đảo qua ngay bên này.
    Chị NT:
    Cái quần đùi mất sao được. Vì bực bội nên Nàng mặc nhầm. kkkk

    Trả lờiXóa
  10. Trời ạ. Em đọc còm thấy anh Salam nhỏ nhẹ rùi, giờ đọc baiò chị nghe tha thiết thế này thì... phiến quân của ảnh làm sao mà nổi loạn được. Hấp dẫn à nghen !

    Trả lờiXóa