Truyện ngắn của Nhật Thành
Chiếc quan tài từ từ
tiến ra đường cái. Đám tang khá đông, nhưng duy nhất chỉ có một vành
trắng trên đầu đứa trẻ gần ba tuổi. Người phụ nữ tóc muối tiêu một tay bế
nó, một tay cầm chiếc gậy tre, đi giật lùi trước quan tài. Đứa bé hồn
nhiên nhìn mọi người, chỉ vào tấm ảnh và bi bô, ngọng líu ngọng lô: “Mẹ…mẹ
Chuấn kia kìa…chẹp hông?”. Mọi
người đi theo sau quan tài, nhìn bé mà không cầm nổi nước mắt. Họ khóc cho
người đàn bà xấu số? Họ khóc cho sự ngây thơ của đứa trẻ mồ côi? Có lẽ là cho
cả hai. Đứa trẻ lại cười và chỉ: “Ê…Ê …nhiều người hóc nhè, xấu quá!
Hóc nhè thế, mẹ Chuấn hông xương đâu, mẹ Chấn nói thế mà.”. Nó có biết đâu rằng, từ nay, nó không
còn mẹ để mà gọi nữa. Nó không còn mẹ để nhõng nhẽo, để dỗi hờn, để mẹ
phát vào đít và mắng: “ Không ngoan, mẹ không thương, cu Tuấn biết không?” Nó
vẫn tin tưởng một mực vào lời của bà Hai rằng, mẹ đi công tác ít ngày,
rồi mẹ sẽ về, sẽ mua cho cu Tuấn bao nhiêu là đồ chơi, có cả mấy con rô bốt
trái cây nữa. Hôm nay, cu Tuấn chỉ thấy lạ là nhiều người đến chơi quá, ai cũng
thắp hương, cũng vái lạy trước ảnh mẹ nó. Rồi người ta đánh trống, người ta hát
bài gì nghe buồn lắm, không giống bài hát cô giáo tập ở trường mẫu giáo của nó,
cũng không giống bài hát mẹ ru nó hàng đêm, dù bài mẹ hát nghe cũng
buồn diệu vợi. Thế mà mẹ nó lại chưa về. Người ta cột lên đầu nó dải khăn
trắng. Nó giật ra. Bà Hai nhẹ nhàng: “Tuấn thương mẹ không? Nếu thương, cháu
hãy để yên chiếc khăn trên đầu, đừng giật ra nữa nhé.” “Nhưng cháu “nhóng”! “Nóng
cũng chịu khó nghe cháu, ngoan nào, rồi bà sẽ mua bim bim cho, chịu không?”.
Chẳng biết vì lời hứa mua bim bim hay vì giọng ngọt ngào của bà mà Tuấn để yên,
không giật khăn ra nữa. và giờ thì nó chỉ tò mò, lạ lẫm nhìn mọi người xung
quanh đang khóc! Tiếng nhạc vẫn ai oán, não nề, bi thương dội vào lòng người
nỗi xót xa, đau đớn. Chiếc xe từ từ lăn
bánh ra nghĩa địa. Tiền, vàng bay phấp phới dọc trên con đường gần ba cây số.
Những đồng tiến địa phủ xanh đỏ dật dờ trong cái nắng nóng gần bốn mươi
độ của chảo lửa miền Trung.
* *
Ngày Nhiên mới bước vào
giảng đường đại học, mẹ tâm sự: “Sau này ra trường, con phải vào cơ quan nhà
nước cho mẹ yên tâm. Làm ngoài thì lương cao đấy, nhưng không ổn định con ạ.
Con gái đừng bươn chải lăn lộn ngoài đời nhiều quá, không tốt đâu.” Góa chồng
từ năm ba hai tuổi, mẹ chỉ còn Nhiên là niềm vui, là hạnh phúc, là hi vọng của
cuộc đời. Vậy mà, khi Nhiên bước vào năm thứ ba đại học thì mẹ đã ra đi. Mẹ gửi
lại niềm hi vọng của mình đơn độc giữa nhân gian dài rộng!
Trong một công ty hầu hết là
nam, Nhiên được coi là “hạt mì chính cánh”! Hai mươi hai tuổi, Nhiên không chỉ
thu hút mọi ánh nhìn bởi thân hình tròn trịa, căng đầy sức sống mà còn bởi đôi
mắt tròn to đen láy, làn da trắng mịn màng, đôi má căng tròn luôn ửng hồng như
cánh sen. Nhưng rồi tất cả các chàng trai đành ngậm ngùi rút lui khi biết đối
thủ là con một cán bộ tầm cỡ. Khi dáng yêu kiều của cô sánh bước bên
người yêu, người khó tính nhất cũng phải thừa nhận họ sinh ra để làm thành một
cặp đôi hoàn hảo.
Luận đi du học, cô lặng
lẽ chờ đợi. Bốn năm, những dòng thư gửi qua mail nồng nàn, da diết. Bốn năm,
Nhiên cảm nhận được hơi thở nóng hổi của người yêu qua mỗi lời động viên, mỗi
sự lo lắng, có cả sự dỗi hờn mỗi khi cô bận chưa kịp vào mạng gặp nhau. Có lẽ
vì thế mà mọi lời tán tỉnh ve vãn, mọi cử chỉ quan tâm chiều chuộng của các
chàng trai đếu trở nên lố bịch trong mắt Nhiên. Những cánh thiệp hồng của bạn
bè lần lượt được gửi đến. Ai cũng thế thôi, ra trường, ổn định việc làm rồi thì
lo để yên bề gia thất.Trên mỗi phong bì mừng đám cưới, Nhiên nắn nót viết: Luận & Nhiên mừng hạnh phúc hai
bạn.
Luận trở về. Hạnh phúc ngập tràn
vào mỗi tối thả bước trên con đường rợp
bóng cây. Họ thường ngồi với nhau trên ghế đá thật lâu, thật lâu… Khi mọi vật xung
quanh đã chìm vào giấc ngủ, Luận vẫn say sưa kể về những ngày sống nơi đất
khách quê người, nỗi nhớ Nhiên có lúc làm anh trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn. “Anh
hình dung ra bao nhiêu cảnh hạnh phúc trong tưởng tượng với em”. Nhiên chỉ nghe
và cười tủm tỉm, ánh mắt chứa chan niềm vui sướng. Luận ghì chặt Nhiên
trong vòng tay rắn chắc của mình: “ Em có nhớ anh không?” “ Không bao giờ!”
Nàng nói rồi cười thật tươi. Môi gắn chặt môi, con tim hối hả với những nhịp đập
thổn thức như ngân lên thành bản nhạc. Đôi môi chàng lướt trên khuôn mặt nàng
rồi lui dần xuống ngấn cổ trắng ngần. Tay chàng
lần mở nút áo để lộ mảng ngực nõn nà với đôi gò bồng đảo thanh tân như ngọc như
ngà. Nhiên để cho người yêu say sưa tận hưởng hương vị ngọt ngào, nồng nàn của
tình yêu. “Mình cưới nhau em nhé?” “ Bố mẹ có chịu cho em về làm dâu không anh?
Em sợ...” “ Em sợ gì cơ?” “ Em là đứa con mồ côi, gia đình anh lại quá cao
sang...” Anh buông nàng ra, dỗi: “ Thế em chỉ yêu anh để yêu thôi sao?” Nhiên
buồn buồn: “ Em yêu anh còn hơn cả bản thân mình, anh biết điều đó mà. Em muốn
làm vợ anh, em mong ngày đó từng giờ, từng phút. Nhưng… em lo ...”. Luận hiểu ý
Nhiên, anh ôm người yêu thật chặt, đặt lên môi nàng nụ hôn say đắm. “Em yêu!
Đừng lo gì cả. Anh lấy vợ cho anh chứ có phải cho bố mẹ đâu. Anh tính vài
hôm nữa thuận lợi sẽ đưa em về và thưa chuyện với bố mẹ.”
* *
Luận thất thểu đi
ra phố, mặc những cơn gió bấc rít qua tai, mặc những giọt mưa đang thấm cái giá
buốt vào trong từng ngóc ngách lòng mình. Trong nhà, lời mẹ luôn là mệnh lệnh. “
Nó tuổi Dần, con gái tuổi ấy cao số. Con
lấy nó thì bằng giết mẹ!” Cổ họng đắng chát, bước chân lang thang vô định rồi
cuối cùng cũng đưa Luận đến căn phòng tập thể.“Có chuyện gì thế anh? Khổ thân
anh thế này? Chắc gia đình có chuyện gì phải không?”
Căn phòng như đóng băng lại sau
những kể khó khăn của Luận. Tiếng tích... tắc... của chiếc đồng hồ vẫn đều đặn
gõ nhịp thời gian. Nhiên bỗng ngẩng lên, bình thản và kiên quyết đến lạ
lùng:
- Mình chia tay thôi anh.
Họ xa nhau một cách nhẹ nhàng tưởng
như trước đó chưa là gì của nhau .
Chỉ hai tháng sau, một đám cưới linh đình đã
được tổ chức. Ngày vui của Luận, Nhiên đi công tác xa, không chứng kiến tấm áo
cưới trong mơ nay đang khoác lên người con gái khác.
Trái tim Nhiên hóa đá !
Nhiên
làm việc như một cái máy. Lạnh lùng, chính xác và hiệu quả. Từ một nhân viên,
lên trưởng phòng, rồi phó giám đốc, con đường sự nghiệp của Nhiên chẳng gặp vật
cản nào vì không ai phủ nhận được năng lực và ý thức trách nhiệm trong công
việc của cô.
* *
- Này, em xinh đẹp, em tròn đầy, sao lại
để lãng phí thế ? Cho anh dùng nhé?
”Bốp!” Một cái tát như trời giáng. Má hắn
hằn đỏ cả năm ngón tay. Dù sượng sùng, nhưng hắn vẫn lẩm bẩm khi bước ra khỏi
cửa: “ Đồ gái già! Thèm chết đi lại còn ...”
* *
Rồi một ngày, cô phó giám đốc
đầy triển vọng nộp đơn xin từ chức! Và khi người phụ nữ ngoài ba mươi chưa lập
gia đình mà cái bụng cứ đội dần sau lớp vải thì công ti như lên đồng với những
lời bàn tán. Có người chỉ dám nhìn trộm rồi thầm thì, có người ngó vào cái bụng
Nhiên rồi cười trơ tráo:
“
Thằng nào có phúc vậy cô em xinh tươi?”.
Khuôn mặt Nhiên tịnh không biểu lộ cảm xúc. Hình như nó cũng trơ ra, đét lại
như trái tim cô. Mọi xì xào, phỏng đoán, bàn luận…cũng dần lắng xuống. Cuộc
sống vốn như nước của dòng sông cứ mải miết trôi rồi hòa nhập vào biển rộng.
Trong dòng trôi ấy cuốn theo bao niềm vui, nỗi buồn, cuốn theo cả những ganh
ghét, đố kị, ích kỉ, nhỏ nhen.
* *
Sau khi mọi thủ tục
cúng lễ “tam nhật”hoàn thành, bà Hai thắp lên bàn thờ ba nén nhang, vái ba
vái rồi quay ra xin mọi người lặng yên cho bà được nói đôi điều.
- Thưa ...- bà ngập ngừng không biết dùng
từ gì để gọi – thôi thì tôi xin có mấy lời trước vong linh cô Nhiên thế này,
mọi người nghe để mà biết, còn biết để làm gì? Chẳng để làm gì cả. Vì người đã
nằm dưới mộ, ai phán xét đúng sai thì cũng thế thôi...
Bà dừng lời, lấy khăn chấm
mắt. Mọi người lắng lại trong sự tò mò. Uống một ngụm nước nhấp giọng, bà nói
nhỏ vừa đủ mọi người nghe:
- Cách đây hơn ba năm, nó tìm về nhà
tôi. Khi biết nó là phó của chồng tôi, tôi niềm nở đón tiếp chu đáo. Đêm đó,
khi tôi đang dọn giường nằm thì bỗng nó quỳ trước mặt tôi, nước mắt giàn dụa: “
Ngàn lần xin chị rộng lòng mà bỏ quá cho em, em biết điều này thật khó...Nhưng
chị ơi, thực tình em khát khao được làm mẹ...chỉ làm mẹ thôi, không mong gì hơn
cả. Trái tim em đã băng giá lâu rồi, tình yêu với em chỉ còn là khái niệm mơ hồ
trong sách vở...Em đã xin anh đứa con...” Nó khóc nấc lên. Tôi thật bàng hoàng
khi mang máng biết được sự việc. Tôi đỡ nó dậy, rót cho nó cốc nước. “Hãy bình
tĩnh, nói rõ xem nào ”. Nó kể về cuộc đời, về gia đình, về mối tình đầu ngang
trái. Tôi là người đàn bà thôn quê, học hành chữ nghĩa ít ỏi, nhờ nhà tôi làm
giám đốc mà được người ta còn nể, còn trọng đấy thôi. Tôi nghĩ đến phận đàn
bà sao mà nhiều cay đắng. Tôi nghĩ đến sự thẳng thắn, thật thà của nó. Nó
tự tìm đến tôi mà không cho nhà tôi biết. Nghĩ rồi thương lắm chứ không ghen
tuông giận hờn gì đâu. Tôi bảo nó hãy cố gắng chăm sóc bản thân, chăm sóc thai
nhi cho tốt, đừng băn khoăn gì cả. Khi ra về, nó còn lạy tôi và khóc “Cả đời
này em nợ chị, chị ơi!” Ngày nó sinh, tôi lên và tự tay làm giấy khai sinh cho
thằng bé. Tôi để chồng tôi được đứng tên người cha. Mấy năm qua, tôi vẫn giấu
ông ấy về cái giấy khai sinh. Còn ông ấy cũng chẳng dám hé răng nói với tôi nửa
lời về đứa con. Đàn ông nào chẳng thế. Phần tôi, ba đứa con đã có nghề nghiệp, có gia
đình, có nhà cửa đàng hoàng. Tôi chăm
sóc cho mẹ con nó, ngoài tình thương còn có cả trách nhiệm với đứa con út ít
của ông ấy nữa. Đấy, ai cười chê tôi là dại là khờ cũng mặc. Tôi cứ làm theo
những gì bản thân mình thấy nên làm, thế thôi. Ai ngờ căn bệnh ung thư dạ dày
bắt nó phải bỏ con lại mà đi thế này...Nhiên ơi là Nhiên...
Bà Hai khóc, tiếng khóc
dội vào lòng người nỗi thương đau khó tả. Tiếng khóc của người đàn bà nhà quê
nghèo chữ nghĩa mà giàu lòng nhân ái làm ai nấy đều cảm phục và kính trọng. Bà
quay vào, thắp tiếp ba nén nhang rồi nói trước bàn thờ:
- Nhiên à, giờ chị sẽ chính thức đón
cu Tuấn về quê, ghi tên nó vào dòng tộc họ Bùi . Em yên tâm, chị sẽ không để cu
Tuấn khổ đâu.
Bát hương tự nhiên bốc cháy rừng
rực, mọi người lặng đi, nhìn như thôi miên vào ngọn lửa, tưởng như nụ cười đã
trở về trên đôi môi khô héo của cô gái xấu số. Chờ ngọn lửa cháy xong, bà
Hai quay ra nhìn chồng đang ôm chặt cu Tuấn, trông ông lúc này như già đi chục
tuổi:
- Đấy, giờ ông ấy chỉ còn bốn tháng nữa là
về hưu, công tội thế nào để mọi người phán xét.
Chẳng ai nói gì, họ lẳng lặng lần
lượt lên thắp hương cho người xấu số.
2014
Cái đáng thương và đáng trách của mọi người với Nhiên ở chổ có thể nghĩ như tay trưởng phòng: "tội: tham ô và lãng phí, tội nào nặng hơn?” “Tội nào cũng đáng vào tù cả”.
Trả lờiXóaMình trách Nhiên nhiều hơn, bởi ngoài Luận ra thì khoảng vài triệu người đàn ông Việt Nam chẳng lẽ Nhiên ko tìm duoc95 1 người nào khác hay sao.
Tội nghiệp cu Tuấn, ko cha lại mất mẹ. Một "sản phẩm" không phải là của tình yêu.
Lâu ngày đến thăm chị và bóc tem đây. Thân!
Có hàng triệu người đàn ông đáng yêu khác để Nhiên có thể chọn làm bờ vai cho mình em ạ. Chị cũng nghĩ như thế. Nhưng trái tim Nhiên đã khô lâu rồi còn đâu. "Một lần đắng cay thôi, coi như mình đã già". Có lẽ Nhiên không còn niềm tin vào cái gọi là tình yêu nữa chăng?
XóaCâu chuyện thật cảm động vì kết thúc có hậu và đầy tính nhân văn. Tuy nhiên phần hấp dẫn cuốn hút người đọc lại là ở phần đầu, đoạn nói về cu Tuấn trước đám tang mẹ và tình yêu của Nhiên và Luận. Dù là câu chuyện thật nhưng ở phần kết do tác giả ít nêu chi tiết và chỉ dùng lời của bà Hai để kể chuyện một chiều nên sức hấp dẫn và thuyết phục đã giảm đi. Dẫu sao cũng rất vui và cảm phục NT đã tranh thủ thời gian để duy trì được đều trong sáng tác cho tác phẩm ra mắt bạn đọc khá chững chạc. Mong được đọc thêm nhiều bài hay của NT. Chúc em luôn khỏe vui và thành công, hạnh phúc!...
Trả lờiXóaCảm ơn anh. Đây là một câu chuyện rất ít sự gia công của tác giả. Hơn nữa, câu chuyện cần gọn lại kẻo nó lê thê quá anh ạ.Nếu chi tiết thêm về khung cảnh, về lời thoại, về tâm trạng nhân vật...thì hay hơn, nhưng thôi, hãy để cho mọi người có thêm khoảng trống để đồng sáng tạo vậy.
XóaEm thì lại bất ngờ ở nguồn gốc đứa con của Nhiên. Nhưng em lại không đồng ý với cách để có đứa con ấy. Bà Hai là người nhân hậu, nhưng em cũng thấy lạ. Bà ấy không thấy bị tổn thương sao. Ông chồng của bà ấy không phải đã làm một việ từ thiện mà là đã phản bội bà. Nhiên lẽ ra phải đi lấy chồng và hạnh phúc. Nếu em không có con, em cũng sẽ đi lấy chồng nữa đấy chị ạ.
Trả lờiXóaChị nghĩ bà Hai ít nhiều còn mang tư tưởng phong kiến xưa. Và có lẽ cái tình thương đối với Nhiên lớn hơn lòng ghen tuông nên bà mới xử sự như thế. Còn ông chồng không "chủ động phản bội" mà vì "cả nể nên đành hóa dở dang"?Và từ sự "cả nể "ấy để rồi Nhiên: "Duyên thiên chưa thấy nhô đầu dọc/Phận liễu sao đà đẩy nét ngang". Có lé Nhiên đã trở nên căm thù đàn ông nên không đủ sức chấp nhận một ai nữa chăng? Tất cả thì mình cũng chỉ "đoán" thôi, Nhiên đã thành người thiên cổ rồi. Mong kiếp sau cô ấy sẽ gặp được hạnh phúc.Còn em, chị mong em sẽ tìm được hạnh phúc đích thực của mình sau khi hai con đã ổn định việc làm. Em còn rất trẻ, lại xinh đẹp, chị tin em sẽ gặp được người đàn ông tốt.
XóaEm hiểu lòng chị. Không phải là em không muốn có hạnh phúc nhưng sao em không...yêu được ai cả. Em không biết vì sao nữa chị ạ.
Trả lờiXóaVì em quá nặng lòng với hai con trai của mình nên xem đó là hạnh phúc lớn của người mẹ khi đc hy sinh và thấy con khôn lớn trưởng thành đó thội. Nhật Thành nói đúng. Có thể khi con cái yên bề gia thất, em sẽ tìm và gặp hạnh phúc riêng. Khi đó con tim có cảm nhận và mách bảo riêng cho em yêu ai. Nếu không thì HẠNH PHÚC bên con cháu vậy cũng đủ tròn đầy em ạ.
Trả lờiXóaôi một câu chuyện buồn nhưng đầy tính nhân văn đọc xong tôi cũng ứa nước mắt ... cuộc đời và số phận chẳng ai giống ai
Trả lờiXóaĐúng thế, mrc à, mỗi mảnh đời quanh ta đều làm ta luon phải trăn trở. Cảm ơn bạn đã đến thăm.
XóaCháu chưa đủ lớn để hiểu mấy cái việc này,nhưng với nhận thức của lớp trẻ hiện đại thì cháu chỉ có 1 từ để chỉ mà thôi,đó là chữ NGU và chữ DẠI.Ngu và dại ở đây chính là chỉ sự ngu dốt và khờ khạo của nhân vật Nhiên sau khi chia tay Luận đã không chấp nhận bất kì một tình càm nào của ai hết,mặc dù có bao nhiêu người đàn ông tốt luôn bên cạnh mà.
Trả lờiXóaĐiều tiếp theo chúng ta có thể thấy ở đây chính là cái tồn tại xấu trong xã hội,cái tư tưởng lạc hậu,cũ rích : " Mẹ anh đi xem bói, bảo rằng, Nhiên tuổi Dần không hợp với tuổi Hợi của anh. Bà thầy bói bảo: “Con hổ già kia sẽ hại con lợn non ngay sau khi lấy nhau..".Vâng đó chính là sự mê muội của một số thành phần xã hội hiện bấy giờ,mang phong cách gia trưởng.Và còn sự thiếu quyết đoán mang phong cách " Cha mẹ đặt đâu con năm đó.." của Luận,đó chính là sự vô tâm.Chính Luận đã từng nói mình lấy vợ cho mình chứ có lấy cho b.m đâu mà lại quay ngoắt 180 độ nghe theo triết lí của gia đình sau khi đi xem bói về,Luận là người có học thức đã từng đi du học về cơ mà.
Cuộc sống có muôn vàn điêu khó nói,quan trọng tùy vào từng người mà tìm ra hướng đi riêng cho mình,nếu muốn câu chuyện có hậu hơn nữa thì sẽ ko có lắm hoàn cảnh éo le,đúng thật như câu:Mỗi cây mỗi hoa,mỗi người mỗi cảnh,...
P/S:Nhận thức của TN hiện đại nhé...
Đúng là cháu chưa đủ lớn để hiểu biết sự đời Hùng ạ. Có nhiều cái mà mình tháy vô lí thì nó vẫn diễn ra hàng ngày đấy thôi. Có những việc người nhìn vào thấy rõ, cón người trong cuộc lại chẳng thấy gì.
XóaNgày xưa, bà chúa thơ Nôm HXH" Ta đã mất Chiêu Hổ thì lấy ai chẳng là chồng" và Nhiên "đóng băng" trái tim mình sau mối tình đầu sâu nặng đổ vỡ đến mức ko chấp nhận được ai thì có khác gì nhau đâu?
Còn Luận, trong khi đau khổ vì chia tay người yêu, gặp được cô gái trẻ, đẹp, yêu hết mình nên ngụp lặn trong t/y mới để quên đi tất cả, bất chấp tất cả để lấy...Con người như Luận ta thường gọi đó là kẻ thiếu bản lĩnh, thiếu lập trường. Vây thì việc gặp phải một trở ngại từ phía gia đình mà vội buông xuôi, thì là điều dễ hiểu.
Ngày nay, việc chọn tuổi khi lấy vợ(chồng) đang là một trong những điều quan trọng đối với nhiều người. Có nhiều người yêu nhau, hiểu nhau lắm rồi, vậy mà vì 'không hợp tuôi" nên sắn sàng chia tay đấy thôi. Còn cha mẹ thì khi biết con yêu ai, chưa hỏi "Nó thế nào?" đã hỏi"Nó tuổi gì?"Thế đấy. Và này, Hùng yêu ai nếu không hợp tuổi dì cũng không ủng hộ đâu đó.Liệu hồn!Hi hi...
Sao dì lại phong kiến và mê tín thế nhỉ? Tuổi tác thì đâu có ảnh hưởng gì đến tình yêu! Khối người hợp tuổi nhau nhưng cuộc sống luôn xung khắc. dẫn đến bi kịch hoặc hôn nhân đổ vỡ. Ngược lại nhiều đôi lứa có tuổi "khắc" nhau nhưng sống thuận hòa hạnh phúc nên "tát biển đông cũng cạn". Là cô giáo và nhà văn từng trải, dì hiểu chuyện đó mà. Chắc rằng đó là lời nói đùa vui của dì. hihi...
XóaChuyện hay vì trong đời thường vẫn có ,nhưng ai nói lên được ý nghĩa sâu xa của nó .Nhờ bút pháp của nhà văn mới lên đc nhứng điều nhân văn đó. Tất nhiên với câu chuyện này là công của NT.Anh xin chúc mừng em có thêm một câu chuyện đáng giá vì thời buổi này ko hiếm sự oan trái làm cho người pn hứng chịu
Trả lờiXóaVà vì thế, em tự nói với mình là khi cầm bút, hãy nghĩ đến thân phận người phụ nữ đầu tiên anh ạ. Không biết như thế có mất công bằng không?
XóaMột bà học cho những cánh hoa trước muôn loài bướm lạ.
Trả lờiXóaMai Trang Huỳnh a, bài học này thật khó mà áp dụng cho mọi người được. Mấy ai học hết chữ NGỜ trong t/y đâu bạn?
Trả lờiXóa