Có
tiếng xe tắt máy trước cổng. Nàng rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn ra ngoài
qua song cửa sổ. Một thoáng ngạc nhiên và sau đó là sự bực bội vô cớ len nhẹ
vào lòng nàng. Hắn đứng trước cổng, tay ngập ngừng giơ lên rồi hạ xuống. Hắn
ngó vào. Qua khung cửa, hắn đã thấy nàng. Một chút phân vân, hắn gọi nhỏ: “ Có
nhà không em?”. Nàng giả tảng phớt lờ như không nghe thấy, cúi xuống gõ tiếp
vào bàn phím. Chữ cái ghép loạn xạ. Nàng cố hất cái cục nặng như chì đeo bám
trong lồng ngực ra ngoài qua tiếng thở dài. “Mở cửa cho anh với!” Hắn lại gọi
khẽ. Con mực ngoáy đuôi, kêu ăng ẳng.
Nàng
uể oải đứng dậy, chậm rãi bước ra. Hắn nhìn nàng, bối rối, lúng túng: “ Em…
không đi trường à?” Nàng im lặng. Hắn thừa biết hôm nay là ngày nghỉ chuyên môn
của nàng. Nàng rút chốt, hắn nhanh nhẹn đẩy cánh cổng rộng ra và dắt xe vào, nở
một nụ cười cơ học. “Hừ, nàng thầm nghĩ, trước đây mỗi khi hắn phóng xe về, dù
là đang rán dở món trứng trên bếp, nàng cũng phải dừng ngay lại mà chạy ra mở
cổng, mà cười thật tươi và hỏi: “Bố nó đã về rồi à?” Nếu chậm một phút, hắn sẽ trợn trừng mắt, quát: “ Làm gì mà chết
gí trong đó hả?”. Dạo này hắn đã… thay đổi?
Xách một túi quà to đặt lên bàn, hắn gãi gãi
đầu: “ Anh đến gặp hai con, mua cho chúng ít quà.” Nàng vẫn im lặng. Chẳng lẽ
hắn quên là giờ này bọn trẻ đang ở trường? Liếc nhìn túi quà, nàng nhận ra ngoài
mấy dây sữa tươi và mấy gói bim bim là một bình sữa tắm loại nàng hay dùng: Em tắm
anh yêu. Yêu đâu chẳng thấy, chỉ thấy trước đây hắn thường mỉa mai mỗi khi
nàng mua về: “Tóc quăn chải lược đồi mồi/Chải đứng chải ngồi quăn vẫn hoàn
quăn. Người ấy có mà tắm sữa tiên cũng thế thôi. Để tiền mua mấy chai bia còn
có ích hơn! ” Thế mà giờ tự tay hắn mua đến cho nàng. Ừ nhỉ, chắc hắn đã… thay
đổi?
Nàng lặng lặng rót nước. Hăn nhìn nàng, giả
lả: “ Em không dùng chè xanh nữa à? Ừ mà nước lọc cũng…tốt cho sức khỏe, nhỉ?”
Nàng khẽ nhếch một bên mép, nhưng vẫn nín thinh. Hồi trước, dù bận mấy, sáng
mai nàng cũng phải om cho được một ấm chè. Buổi sáng phải có cốc chè xanh nóng
giòn, việc cỏn con đó mà cũng không thực hiện được thì làm vợ làm quái gì. Hắn
bảo thế. Khuya, có hôm sực nhớ hết chè, nàng phải tức tốc đạp xe ra quán mua
bằng được. Giờ nói thế, có nghĩa là hắn đã ….thay đổi?
Hắn nhớm dậy, chuyển sang ngồi sát bên nàng.
Nàng khẽ dịch ra. “Dạo này em sống có ổn không?” Thế nào là ổn? Nàng thầm nghĩ.
Sáng dạy, chiều dạy, tối soạn bài, kèm con học. Việc nhà tranh thủ sáng sớm
hoặc buổi trưa. Đồng lương công chức. Trong đầu, nhẩm phép chia cho tốt để chia
cho tròn, nhẩm phép trừ cho thạo để kẻo vướng số âm. Nếu nói thế là ổn thì quá
ổn! Ừ mà hắn lại biết quan tâm đến nàng nữa cơ đấy! Hắn lại muốn ngồi gần nàng
nữa cơ đấy! Hắn… thay đổi thật rồi sao?
Trước, hắn bảo hắn không muốn nhìn mặt nàng,
ngồi gần nàng ăn cơm mất ngon, ngủ cùng giường với nàng mất cả hứng! Đàn bà gì
mà suốt ngày cau có, bực dọc, rên la đủ thứ.Không có tiền thì đã sao? Khối
người nợ nần chồng chất mà vẫn sống phởn phơ đấy thôi? Đàn ông lang bang ở ngoài, vui vẻ tí chút thì
đã sao? Nếu không có những người đàn ông như hắn thì quán xá mở ra để chưng
hàng à? Những cô gái chân dài eo thon mông nở ngực đầy uốn éo cho ma nhìn à? Người
ta cũng là đàn bà đấy, nhưng ở bên người
ta chẳng khác nào ở chốn thiên đường! Thiên đường của hắn lời nói êm nhẹ như gió thu, bàn tay mát dịu
như mưa xuân. Khi hắn nằm thoải mái trên ghế đệm mút, thiên đường oàm người từ bên này sang bên kia
để lấy ráy tai cho hắn, hắn cảm nhận sự hừng hực nồng nàn từ bộ ngực tròn đầy nhưng nhức,
quyến rũ đến mê hồn. Hắn đê mê, rạo rực trong từng tế bào. Bạn bè bảo: “Tỉnh
lại đi kẻo hối không kịp!” Hắn cười: “ Chẳng việc gì phải hối! Từ bỏ địa ngục
để đến với thiên đường thì có gì mà hối?” Thiên đường của hắn, một cô gái ở
tiệm cắt tóc xinh như cô gái trong Hồng lâu mộng, và … làm tình mới tuyệt làm
sao! Hắn cao hứng khoe với bạn bè ngay cả khi có mặt nàng.Ừ thì cũng có khi
thiên đường giận hờn trách cứ ghen tuông nhưng trông lúc đó hắn vẫn thấy đáng
yêu, đâu có kiểu mặt hầm hầm như trời động giông thế kia. Mới nhìn đã mất cả
hứng!
“Dạo
này em sống có ổn không?” Hắn đã biết lo cho nàng? Hắn đang quan tâm đến nàng? Hắn
thay đổi đến thế kia ư?
Hắn nhìn sang nàng, ánh mắt vừa dịu dàng, vừa
tỏ ta biết lỗi. “ Anh muốn chúng mình
cùng nghĩ lại…” Giọng hắn buồn như chiều heo may. Thoáng chốc, lòng nàng chênh
chao.
Bỗng
chuông điện thoại đổ dồn…Bấm phím xanh, hắn gắt: “ Đang họp!” rồi nhấn luôn
phím đỏ. Màn hình điện thoại sáng nấn ná một chút rồi tối lại.
Nàng chợt bừng tỉnh. Hắn không hề thay đổi. Chỉ
có một sự thay đổi thôi: trước đây nàng là người gọi, còn kẻ vừa gọi đó đang ngồi
bên cạnh hắn như nàng hôm nay. Nàng đứng dậy, giọng băng giá:
- Anh
về đi. Tôi đang rất bận. Và nhớ đừng bao giờ đến khi tôi ở nhà!
Quỳ Hợp, 11/8/2014
...
Trả lờiXóa- - Anh về đi. Tôi đang rất bận. Và nhớ đừng bao giờ đến khi tôi ở nhà! Mà có đến thì...
- Thì sao em ?
Nàng rót từng tiếng một rành rọt :
- Hãy đừng áo xống gì luôn khoe cơ bắp như lão Tân kia mới là dáng đàn ông !
Một kiểu còm ment ấn tượng!
XóaNàng rót từng tiếng một rành rọt :
Xóa- Hãy đừng áo xống gì luôn khoe cơ bắp như lão Tân kia mới là dáng đàn ông !
- Em nói sao?Lão Tân nào? Ở đâu?
Nàng nhìn quanh một lúc, ngơ ngác:
- Ừ nhỉ, hình như lão biến từ khi em mở chốt cổng.
Lão Tan còm thật là vui
XóaQuay qua đã thấy lão lui lúc nào
Xương sườn xương sống bay vèo
Để em tôi cả buổi chiều ngẩn ngơ
(...Đàn ông lang bang ở ngoài, vui vẻ tí chút thì đã sao? Nếu không có những người đàn ông như hắn thì quán xá mở ra để chưng hàng à? Những cô gái chân dài eo thon mông nở ngực đầy uốn éo cho ma nhìn à? Người ta cũng là đàn bà đấy, nhưng ở bên người ta chẳng khác nào ở chốn thiên đường! Thiên đường của hắn lời nói êm nhẹ như gió thu, bàn tay mát dịu như mưa xuân. Khi hắn nằm thoải mái trên ghế đệm mút, thiên đường oàm người từ bên này sang bên kia để lấy ráy tai cho hắn, hắn cảm nhận sự hừng hực nồng nàn từ bộ ngực tròn đầy nhưng nhức, quyến rũ đến mê hồn. Hắn đê mê, rạo rực trong từng tế bào. Bạn bè bảo: “Tỉnh lại đi kẻo hối không kịp!” Hắn cười: “ Chẳng việc gì phải hối! Từ bỏ địa ngục để đến với thiên đường thì có gì mà hối?” Thiên đường của hắn, một cô gái ở tiệm cắt tóc xinh như cô gái trong Hồng lâu mộng, và … làm tình mới tuyệt làm sao! Hắn cao hứng khoe với bạn bè ngay cả khi có mặt nàng.)
XóaChắc đoạn này nói với Lão Tân_ 262 đây mà
Em gái chị thật là bạo mồm và ngòi bút sắc sảo như lưỡi dao lam/ Khối anh đọc mà run mà ngại....
hihi
Chị nói thế lão thù em đấy.
XóaChị ơi, lưỡi dao lam ấy bị...mẻ rồi, cạo râu e không được nữa nên họ chỉ ....rung đùi thôi.
Cảm ơn chị đã sang chơi ạ. Luôn vui chị nhé
Hahaha !
XóaAnh về đi kẻo trời nổi bão dông.
Trả lờiXóaTôi đã quen với mùa đông lạnh giá.
Ngày xa xưa, chẳng còn tội tình gì
Bản chất thì khó có thể thay đổi phải không chị? Em sang đọc để hiểu Nàng hơn!
Dịu dàng nhưng mạnh mẽ đầy nghị lực, nàng khiến em nhớ hình ảnh một cây liễu bên bờ sông nhà em..
Từ khi hắn vào đến phút cuối, nàng nói có 1 lần, chắc mặt nàng cũng giống trời động giông rồi em.
XóaĐừng đồng nhất nàng với chị nha. Hôm nay chị để trống không đề thể loại kẻo có lão dùng kính đen soi vào và...chê.
Hì...
Lão kính đen ấy không dám chê nữa đâu chị ạ.
XóaThế chắc lão đang bị... đau răng hở em?
XóaKhông có lời chê của lão, chị cũng thấy không yên tâm.
Câu văn: "trước đây nàng là người gọi, còn kẻ vừa gọi đó đang ngồi bên cạnh hắn như nàng hôm nay", hình như phải điều chỉnh lại là: trước đây nàng là người gọi, còn kẻ vừa gọi đó giống như nàng đang ngồi bên cạnh hắn hôm nay. Phải không Nhật Thành? Vì "kẻ vừa gọi đó" cho hắn hiện đâu có ngồi bên cạnh hắn mà chỉ có nàng đang ngồi cạnh bên?...
Trả lờiXóaLúc nãy vì vội nên anh dùng nic của hộp thư Gmail com nhận xét cho em. Anh chúc em luôn khỏe vui và có thêm nhiều sáng tác hay nhé!
XóaNgồi bên cạnh hắn nhưng không "như nàng hôm nay" được. Vì kẻ đó khi ngồi bên hắn sẽ tạo ra thiên đường, còn nàng thì chỉ dẫn hắn tới địa ngục!
XóaCảm ơn anh.
Câu văn của NT vẫn đúng mà nỏ cần phải sửa mô anh QT ơi.
Xóa" Giang sơn dị cải, bản tính nan di" mà em. Em gái chị đã kịp nhận ra điều này sau một chút chung chiêng: Hắn đã thay đổi???.
Truyện viết nhẹ nhàng như một lời tự thoại mà khá sauu sắc bởi sự bừng ngộ về cái bản tính của một con người dẫu có cố gắng che đậy thì nó vẫn lộ ra.
Chị vẫn là một fen hâm mộ truyện ngắn của em đấy
Cứ dám cãi cô giáo dạy văn về ngữ pháp. To gan thật chị nhỉ?
XóaCứ có lời com của chị là em vui vì được ...khen! Hì...
Thời gian thay đổi... Nàng cũng thay đổi . Hắn cũng có vẻ thay đổi... Nhưng cuối cùng mọi thứ thay đổi mà Hắn không chịu thay đổi TỨC QUÁ ĐI.... hí hí.....
Trả lờiXóaChuyên này rất hay nếu đăng báo là dc độc giả hường ứng nhiệt tình đấy.....
Quả thật, đang mừng hí hửng vì tưởng hắn thay đổi. Tức là tức cái cuộc điện thoại đến không đúng lúc kia kìa.
XóaĐăng lên blog mà được mọi người khen chê là sướng rồi đó Mưa.
Chị rất thích cách viết chuyện của em!
Trả lờiXóaEm cảm ơn chị nha. Lời động viên của chị làm em thêm khí thế để ....viết tiếp!
XóaMột khi người đàn bà đủ tỉnh táo để nhận ra rằng sau cái vỏ đổi thay thực ra chẳng có gì thay đổi, thì ta hiểu vết thương của họ đã khép miệng, đang đóng vảy và chỉ đợi ngày bóc cái vảy vứt đi thôi!
Trả lờiXóaThế nhưng nhiều lúc cũng muốn mình ngu ngơ đi để tin rằng đã có sự thay đổi.
XóaSau khi bóc vảy đi thì giai đoạn lên da non cũng ngứa ngáy ra phết đấy OM.
Theo ST thì người phụ nữ này đã bóc cái vảy ấy vứt đi không hề luyến tiếc ngay khi nàng ngộ ra rằng Hắn không hề thay đổi rồi kia đấy
Trả lờiXóaKhông luyến tiếc cái vảy, nhưng nhìn vết sẹo cũng xót xa cho làn da của mình lắm chị ơi.
XóaMọi vết sẹo đều lành theo năm tháng. Nhưng dẫu lành vẫn là sẹo mà em
XóaNàng đứng dậy, giọng băng giá:
Trả lờiXóa- Anh về đi. Tôi đang rất bận. Và nhớ đừng bao giờ đến khi tôi ở nhà!
"NT ơi ! còn tức giận...nghĩa là còn yêu đó...!
Anh Hai à, giọng nàng mà thét ra như lửa mới là đang giận, còn ở đây giọng nàng băng giá rồi.
XóaNhật Thành Hồ16:53 Ngày 13 tháng 08 năm 2014
XóaTrẻ đẹp trai, giờ vẫn cứ đẹp...chai
Mối tình đầu dài theo năm tháng
Dở dang thế nên nhiều kỉ niệm
Để cuối đời cảm xúc vẫn trào dâng!
A2 là số đào hoa nhứt đó nha.
HAI LÚA (trả lời)
Đào hoa mới bị hoa ĐÀO
MỎ anh cạn kiệt thành ao ruộng sình
nên giờ phải chịu mần thinh
lo cày cấy hái...chung tình zí ...Huỳnh Nương!
Bài này chị viết ngắn, nhưng mà rất rõ ý tứ.
Trả lờiXóaNhững đoạn hồi tưởng trong diễn biến tâm trạng nhân vật đã khắc họa khá rõ nét chân dung một con người và câu chuyện tình duyên buồn.
Nàng ấy nhẹ nhàng mà cương quyết. Hắn chắc là tiếc vì đã để tuột mất một nơi đi về lý tưởng.
Chị đang cố gắng để kể ngăn ngắn, vì sợ... tốn từ.
XóaTiếc hay không thì chỉ hỏi hắn mới biết, nhưng hắn là kẻ đâu thực lòng. Vậy nên câu trả lời của hắn sẽ thiếu độ tin cậy, phải không em?
Thay đổi nhưng chẳng có gì là thay đổi cả.Gương vỡ vẫn là chiếc gương vỡ chứ có lành lại đâu mà thay đổi ? Người đàn bà "nhẹ nhõm" hơn, nhưng cũng "lẻ loi" hơn. Người đàn ông "tự do" hơn nhưng phải trả giá đắt: mất đi tổ ấm. Họ còn tiếc nhau không ? Còn có thể tha thứ cho nhau được không?
Trả lờiXóaĐời ta gương vỡ lại lành
XóaNhờ keo con voi...xịn, gắn nhanh thôi mà.
Hi hi...
Bài thuốc gắn kết những cặp vợ chồng lìa đôi của các cụ ta ngày xưa không dùng keo con voi đâu mà dùng một bài thuốc nam được kể trong một bài đồng dao gồm có: Lá khoai, lá mít và một buồng cau.Nhật Thành thử dùng bài thuốc này xem, có khi khỏi bệnh đấy.
XóaEm chưa biết bài đồng dao ấy anh à, anh thứ ghi lại để em cho nàng ấy uống xem có khỏi bệnh không. Nếu
Xóa" Gương kia ngự ở trên tường
Cớ sao rơi xuống tan tành thế kia?"
mà lành được thì em sẽ bảo nàng ấy hâu tạ anh Tuân một chầu...rau khoai chấm mắm cáy. He he...
Nếu hắn thay đổi thật thì sao nhỉ? Nàng có vẻ chao đảo.
Trả lờiXóaVà sẽ ngã vào lòng hắn để...giữ thăng bằng, Hải Âu nhỉ?
Trả lờiXóaBuồn buồn sang đọc lại vẫn thấy hay... nghĩ cũng thương cho nàng - Hồng nhan bạc phận... lanh lợi quá hóa đa đoan ... hiiiiiii..........
Trả lờiXóaThế thì mong Mưa cứ buồn buồn hoài để đọc lại và cảm nhận rằng, nàng ấy chẳng có gì phải đáng thương, càng không bạc phận vì chẳng hồng nhan. Hi...
Xóa"- Anh về đi. Tôi đang rất bận. Và nhớ đừng bao giờ đến khi tôi ở nhà!"
Trả lờiXóaHắn vẫn trơ tráo ngồi bên cạnh nàng, vì hắn nghĩ:
"Con gái nói nắng là mưa
Nói bão cấp 8 là chưa có gì"!
Nàng đuổi khéo hắn, có nghĩa là bảo hắn hãy ở lại với nàng đừng về! "Người ơi! Người ở đừng về...!"
Sữa tắm được đổi làm bia
Uống say, lại bổ còn chê nỗi gì?
Da em cơ bản đen sì
Hàng chai sữa tắm vẫn về số...mo!
Chỉ có chàng Lơ là hiểu đúng tim đen của nàng thôi:
XóaEm bảo anh đi đi
Sao anh không đứng lại?
Em bảo anh đừng đợi
Sao anh vội đi ngay?
Lời nói thoảng gió bay
Đôi mắt huyền đẫm lệ
Sao mà anh ngốc thế
Không nhìn vào mắt em?
Em sang thăm chị và chúc chị luôn bình an
Trả lờiXóaCảm ơn em. Chúc em luôn khỏe và vui.
XóaBản chất của con người là vậy , muốn có bằng được, nhưng khi có thì lại muốn kiếm cái mới hơn. đến khi tuột khỏi tầm tay thì nuối tiếc . Nhưng chẳng qua cũng là không muốn món đồ đó rơi vào tay kẻ khác mà thôi. Tối an lành Bạn nhé !
Trả lờiXóaNói chính xác là: Bản chất của đàn ông là vậy.
XóaCảm ơn lão sang chơi.
Hắn vẫn là hắn mà thôi -phút cuối nàng đã nhận ra điều đó -một cái kết có hậu chủ nhà nhỉ -Ngay từ ban đầu với câu ''một nụ cuowif cơ học '' đã nói lên điều đó rồi -
Trả lờiXóaNgày an yên nhé bạn -
Một cái kết có hậu ? Chính xác thế! He he...
XóaEm đọc mà buồn cười quá chị ạ! Vì nó giống chuyện của em đến lạ kì. Chỉ có khác chỗ này thôi: nàng trong truyện còn có một thoáng chênh chao. Còn em thì không, cũng không nhếch mép, không khó chịu. Lòng em bình thản như hắn là một vị khách, thế thôi. Em thích câu chuyện này quá đi chị ạ!
Trả lờiXóaHi...nhiều người đọc truyện của chị vẫn hỏi: hình như NT đang kể chuyện của người nọ, người kia.
XóaTrái tim em "sắt" quá đó Thủy.
"Sáng dạy, chiều dạy, tối soạn bài, kèm con học. Việc nhà tranh thủ sáng sớm hoặc buổi trưa. Đồng lương công chức. Trong đầu, nhẩm phép chia cho tốt để chia cho tròn, nhẩm phép trừ cho thạo để kẻo vướng số âm. Nếu nói thế là ổn thì quá ổn! "
Trả lờiXóaĐúng là ngòi bút hiện thực của cô giáo văn
Rất tỉ mỉ,chính xác như đang sống ngoài đời vậy
Vì nó là cuộc sồng được đưa vào trang viết mà chị.
Xóa