Mời bạn cùng chia sẻ với blog HƯƠNG NGÀN của Nhật Thành.

Thứ Năm, 8 tháng 8, 2013

BÁN TÌNH

                                    Bán tình
                                             Truyện ngắn của Nhật Thành                           
  Trong hội trường, buổi đại hội trù bị Hội VHNT  bắt đầu. Ở hàng ghế giữa, cô nhà văn trẻ vẫn là tâm điểm của bao ánh nhìn thèm khát. Chiếc váy ngắn quá cỡ che một phần khiêm tốn cặp đùi trắng mịn màng thuôn dài. Mái tóc cắt ngắn ôm gọn khuôn mặt được trang điểm kĩ lưỡng. Mùi nước hoa  dịu dàng quyến rũ, ngây ngất lan tỏa .
   Gã nhà thơ gần như oàm người lên  cô ả, miệng huyên thuyên giới thiệu hết nhà văn này đến nhà thơ nọ. Bạn bè vẫn gọi gã là “sư phụ”. Gã có một  trang trại nuôi dê. Có lần bạn bè chọc: “ Chắc lão ăn tiết canh dê nhiều nên nhiễm máu dê?” “ Tiết canh dê? Vứt! Các cậu có biết món đặc biệt dái dê ngâm rượu không? Này, nam thận bảo à? Rocket à? Con tép! Lúc nào đến nhà tớ, tớ chiêu đãi mỗi người vài chén, đảm bảo là... hi hi...hô hô...”. Gã cười làm đôi mắt vốn đã híp trông chỉ còn như hai vết sẹo mảnh như sợi chỉ rồi kể: “Một lần tớ đang đi trên đường, bỗng đâu từ trên núi, một đàn dê chạy xuống, chúng nhất loạt quỳ hai chân trước và đồng thanh: “ Chúng con xin kính chào sư phụ ạ!” Mọi người chỉ biết cười, bó tay chấm com trước vẻ nghênh nghênh tự đắc nhưng hài hước của gã. Biệt hiệu nhà thơ “sư phụ” ra đời từ đó.
    Chương trình đại hội trù bị vẫn chạy đều như băng lắp sẵn. Mọi cái cũng chỉ là thủ tục thôi, có gì đáng lưu tâm? Kể cả việc dự kiến nhân sự cho khóa tới, bầu ai, truất ai đều đã được lập trình. Mà nói theo các cụ xưa, thì rằng “khoai đã sắp vào ấm”, mọi người có đến đây tề tựu cũng chỉ là một dịp để gặp gỡ, tay bắt mặt nhìn. Có cái nhìn chân thành, có cái nhìn dò xét, có cái nhìn ngưỡng mộ, có cái nhìn mỉa mai...
   Gã sư phụ và ả cũng chẳng hơi đâu mà lắng nghe những âm thanh đang phát ra từ cái loa thùng ì ùng kia. Thỉnh thoảng họ lại bấm nháy, cấu véo nhau và cười tình tứ. Một nhà văn  ngồi gần, quay sang bắt chuyện:
-         Người đẹp là ai vậy nhỉ? Hân hạnh được làm quen nhé?
Ả nở nụ cười  tươi như hoa, đôi mắt lá răm lúng liếng nhìn sang làm tim nhà văn rung lên một nhịp:
- Anh không biết em ư? Bóng dáng của em đây này!
Giở tập truyện, ả chỉ vào một đoạn trong truyện ngắn TÌNH ĐỜI. Nhà văn liếc nhìn tên tác giả và cầm cuốn kỷ yếu các hội viên, dừng ở cái tên Quách Ngọc Mơ. Thế hệ 8x! Lòng nhà văn rộn lên một niềm vui: “Nàng nhỏ tuổi hơn cả con trai ta, vậy mà nàng gọi ta bằng “anh” cứ ngọt xớt!” Giá ở phòng, chắc nhà văn phải cầm gương ngắm lại khuôn mặt tuổi lục tuần của mình. Nhìn ả với niềm vui sướng không dấu giếm, chàng thăm dò: “Tối đi uống cafe với anh nhé? Cùng ban văn, mình sẽ có điều kiện trao đổi nhiều hơn về công việc sáng tác?” Liếc mắt thật nhanh về gã nhà thơ “sư phụ”, ả quay sang ngọt ngào: “Ôi, thế thì vinh hạnh cho em quá, tối anh chờ em ở Cafe Phố Núi nhé.”. Chao ôi! Cuộc đời này vẫn đáng yêu lắm chứ, vẫn đáng sống lắm chứ! Mọi bực dọc trong lòng chàng về chuyện nhân sự, về tiêu cực trong đại hội tan nhanh như giọt mồ hôi trước cơn gió mát.
  Đánh răng sạch sẽ, chải lại mái tóc đã điểm sương, nhà văn đứng trước gương, ngắm đi ngắm lại dung nhan mình. “Còn phong độ chán!”. Liếc đồng hồ: gần tám giờ. Xịt chút nước hoa thoang thoảng, diện đôi giày da được bà xã đánh bóng cẩn thận trước khi chồng đi dự đại hội, nhà văn bước từng bước tự tin ra khỏi phòng, mặc gã sư phụ đang cắm cúi bên cái laptop để rong chơi trên mạng ảo.
                                                * *
     Trong căn phòng cuối dãy nhà,  một “ngôi sao sáng trong làng thơ của tỉnh” đang nằm đọc sách. Có tiếng gõ cửa. Ba vị khách xuất hiện. Căn phòng bỗng bừng sáng. Nàng trẻ trung xinh đẹp trong chiếc váy mỏng tang. Cánh tay trần. Cổ trần. Ngực trần.Và trắng! Trắng nõn nà. Trắng mịn màng. Trắng ngà ngọc. Và thơm! Thơm ngất ngây. Thơm nồng nàn. Thơm ngan ngát. Nàng đi cùng hai nhà văn nữ đã có tuổi nên càng thêm nổi bật. Lòng nhà thơ bỗng rạo rực tưởng có thể cất lên thành tiếng hát. Từ hồi chiều, nàng đã đem đến cho chàng bao nhiêu cung bậc cảm xúc qua từng cử chỉ thân mật, qua những lời ngọt ngào và qua ánh mắt như lửa cháy...Không vui sao được khi bên nàng có bao nhiêu “vệ tinh”, máy ảnh được dịp nhe, ngắm, chớp, lóe...liên tục, mà nàng lại đến đứng bên cạnh mình, cười rất tươi! Không vui sao được khi ảnh của nàng chụp chung với chàng được đánh giá là bức ảnh nghệ thuật ấn tượng nhất! Không vui sao được khi tối nay nàng không đi chơi riêng với gã sư phụ kia mà hiện diện nơi căn phòng bé nhỏ này! Cũng phải thôi, nàng là bông hoa thắm tươi trong đại hội , còn chàng là nhà thơ tài hoa. Tuổi tác có là gì khi hai tâm hồn đồng điệu! Dù sung sướng đến nghẹt thở, dù có luống cuống vì quá hạnh phúc, nhưng nhà thơ vẫn kịp nhớ việc tắt nguồn điện thoại kẻo lỡ ra  mẹ tụi trẻ  gọi đến...
   Nhà thơ đang ngất ngây trong cảm xúc mà nàng mang lại, đang đắm chìm trong những mơ mộng khát khao, đang rạo rực đam mê  nhìn những đường cong “chết người” thì nàng đánh sang một cái nhìn dịu dàng,  nói nhỏ nhẹ:
-         Thôi, các anh chị nói chuyện sau nhé, em xin phép…em hơi mệt…
Nhà thơ bừng tỉnh, thảng thốt:
-         Sao thế em? Ngồi chơi tí đã.
Nàng mỉm cười thay cho câu trả lời rồi đứng dậy. Chàng vừa tiếc,  vừa bực mình, ngầm trách cô nhà văn quê mùa kia lắm chuyện. Sao lại cứ mãi ngồi khoe khoang về cái giải thưởng văn học của mình cơ chứ. Cùng là nhà văn với nhau, ngồi nói chuyện mà  cứ huyên thuyên về tác phẩm của mình như  mụ đàn bà rỗi chuyện, hễ có dịp là khoe con mình giỏi, con mình ngoan, khoe đến mất phần người khác thì người ta không bỏ về mới là lạ!
  Từ phòng nhà thơ ra, ả vừa đi vừa cười, một nụ cười ma quái.
   Phòng 555. Mặc dù rất vui khi ả đến nhưng gã sư phụ vẫn giả bộ làm mặt giận: “Sao để người ta chờ lâu thế? Đáng phạt lắm nhé.” “ Phạt đi này!” Nói rồi ả vít cổ gã  xuống, đặt lên môi gã nụ hôn nhớp nháp còn lưu  hàng trăm loại mồ hôi đàn ông. Gã lập tức nằm trườn lên ả, hôn lại ả với những nụ hôn nhầy nhụa. Chuông điện thoại  reo: “Em đang ở đâu? Anh chờ lâu rồi này.” “ Ôi, em đang đến phòng anh đây mà, em nghĩ là đến mình cùng đi luôn? Thôi, anh chờ đó, em ra ngay đây!”. Sau khi làm xong nhiệm vụ chuyển giọng nói ngọt ngào và nũng nịu của chủ nhân, chiếc  điện thoại bị vứt chỏng chơ và nằm bẹp dí. Hai kẻ lại lao vào nhau như điên dại. Hơi thở hổn hển. Mùi ngai ngái của đĩ điếm, mùi khét lẹt của dê già quyện lẫn mùi nước hoa Pháp trở thành một mùi hỗn hợp. Nó kích thích sự cuồng điên, sự rồ dại để tạo thành cái sức hút lạ lùng của giống đực và giống cái trong bản năng muôn đời mà tạo hóa đã sinh ra. “ Em phải bố trí để tách hai bà già trong phòng ra đấy, anh có biết họ giờ đang ở đâu không?” “Ở đâu?” “ Phòng của nhà thơ mê em tít thò lò lúc chiều ấy!” Gã sư phụ cười khục khục, ả cười hì hì. Ga trải giường rúm ró, nhàu nát, quằn quại. Lại điện thoại: “ Em đến đâu rồi, sao lâu thế?” “ Anh à, em bị lạc đường, giờ đang đi đến chỗ anh đây.” “ Tắt nguồn đi em” “ Vớ vẩn, anh định để hắn mò về đây à?” “ Ừ nhỉ, nếu không có lời hẹn của em thì hắn ta làm sao ra khỏi phòng anh. Nào, thưởng cho sự tính toán thông minh của em!” Cả hai lại quấn lấy nhau, mê mải, hì hục. Dập dờn sóng nước...Đại bác, súng trường...Liên thanh, đứt đoạn...
 Xong trận mây mưa, gã sư phụ nằm tã tượi. Ả mặc đồ, sửa sang đầu tóc, ngắm vuốt trước gương. Một khuôn mặt thỏa mãn. Ả sẽ được nhiều người ngưỡng mộ. Chắc chắn thế! Ả liếc đống thịt bèo nhèo chảy xệ đang nằm trên giường: “Gã là người quen biết nhiều, giỏi giao tiếp, gã sẽ là cái cầu cho ta dẫm lên để đi đến nơi cần đến trong nghiệp văn chương. Ta sẽ qua gã để khai thác lũ nhà văn, nhà thơ viết thì hay, nói thì giỏi nhưng lại ngờ nghệch giữa cuộc đời kia, bòn rút đến cùng những đồng tiền còm của bọn họ. Ta mơn mởn vì ta còn trẻ, ta thanh cao vì ta là nhà văn. Cớ gì những tâm hồn đa tình, lãng mạn kia  không mắc bẫy? Còn hắn, một gã nông tri điền thực thụ, tự dưng về già nổi máu văn chương thơ phú, sẵn tiền in vài ba tập thơ ổi ương, tận dụng mấy chỗ thân quen, thế rồi cũng thành nhà thơ! Hắn khoe mỗi tháng kiếm hơn chục triệu từ trang trại nuôi dê, con cái đã ra ở riêng, vợ cho hắn tiêu pha thoải mái.Tạm được. Hắn mê gái, ta mê tiền. Cuộc trao đổi dưới hình thức yêu đương kể cũng khoái!” Chuông điện thoại lại reo. “Ôi, anh ơi, em gặp người quen, đang đứng nói chuyện. Thôi, đêm mai mình đi với nhau anh nhé.”. Ả cúi xuống, vén mớ tóc lòa xòa, bẹo vào bên má nhão nhoẹt của gã nhân tình mới: “ Ngủ ngon nghe cưng! Em về phòng đây!”.
  Trùm chăn lại, ả cười thầm thích thú. Cuộc đời này mọi cái đều có giá của nó. Giá của sự cả tin dại dột của ả  là để cho một thằng sở khanh cuỗm đi cái ngàn vàng và ba lần vào bệnh viện giải quyết hậu quả khi chưa đầy mười tám tuổi. Giá của tấm bằng tốt nghiệp loại khá trường viết văn Nguyễn Du là hàng trăm đêm nhầy nhụa trong vòng tay của mấy lão già giảng viên. Giá của tấm thẻ Hội viên hội văn học nghệ thuật tỉnh là vô số cuộc làm tình với các biên tập viên, phóng viên, nhà báo...Nhưng công bằng mà nói, nhiều khi ả cũng thích đi hoang như là một nhu cầu của bản thân cần giải quyết, như một thói quen khó bỏ. May mắn mỉm cười với ả khi vào tuổi ba mươi, một lần lang thang trên mạng, ả gặp một gã chết vợ, năm hai tuổi, con cái đã ra cửa nhà. Thế là ả có chồng!
                                                    *    *
  Trong buổi đại hội chính thức, chàng thi sĩ tài hoa luôn đánh mắt về phía nàng với ánh nhìn âu yếm và ngưỡng mộ. Điện thoại nàng sáng lên với dòng tin nhắn: Em không phải là chiều mà nhuộm anh đến tím! Nàng nhìn nhà thơ, cười e lệ. Điện thoại lại sáng, tin nhắn từ nhà văn:  Tối nay không được lạc đường để anh chờ nữa đâu đấy. Ả cười hiền lành, tỏ ra biết lỗi. Chỉ có đôi kính cận chứng kiến ánh nhìn lạnh lùng, tinh quái của ả. “Hãy đợi đấy, ta sẽ bán tình cho các ngươi từ từ. Nhưng để xem cái ta được ở các ngươi là gì đã. Còn nhiều cơ hội gặp nhau, vội gì.”
  Đêm lại xuống. Nhà văn tươm tất trong bộ cánh bà xã đã là ủi phẳng phiu đến gõ cửa phòng nàng.
 - Về từ lúc năm giờ chiều rồi!-  Cô nhà văn quê mùa  thông báo gọn lỏn.
-  Biết tôi tìm ai mà vội bảo thế?
-  Ôi giời, điện thoại đến cháy máy, âm báo tin nhắn liên tục, từ chiều đến giờ ối kẻ đến tìm, đâu chỉ mình anh?
   Thất vọng, nhà văn gọi cho nàng. “Em đi ô tô hay say anh ạ, vậy nên tiện có xe bạn, em về luôn. Hẹn anh khi khác nhé, mình còn nhiều dịp mà!” Tiếng “mà” vuốt nhẹ, mềm và ấm, ngọt và trong.  Nhà văn lại thấy lòng mình lâng lâng  hi vọng. Trong lúc đó, chàng thi sĩ đang rất vui khi  nàng lại tiếp tục “bỏ rơi” gã sư phụ  và bao kẻ khác để về cùng xe với mình. Dù chưa là gì cả, nhưng thi sĩ thấy lòng dạt dào những cảm xúc khó tả. Ta sẽ làm những vần thơ thật lãng mạn, thật bay bổng, thật đằm thắm để tặng nàng. Nàng sẽ là nguồn thơ vô tận của ta! “ Em thân yêu! Em là ánh sáng, là sao đêm/ Khi xa em, anh đau buồn, anh tưởng nhớ/ Ôi sung sướng nhường nào khi anh ở bên em!

                                           *    *
  Nhận được điện thoại của người vợ trẻ, ông chồng già lụi cụi chuẩn bị  một nồi nước tắm: nào sả, nào hương nhu, nào hoa bưởi và các loại lá thơm...Lấy một cái chậu đã đánh sạch bóng, ông bẻ thêm vài quả bồ kết bỏ vào rồi múc ít nước tắm để ngâm. Những mảnh bồ kết phập phồng nở ra, nước chuyển sang màu cánh gián, tỏa mùi hương nhẹ nhàng quyến rũ! Một chậu để nàng pha tắm, một chậu cho nàng gội đầu. “Tắm loại nước lá này, gội đầu bằng nước thơm ngâm bồ kết này, mọi sự mỏi mệt sẽ tan biến. Vợ ta lại mềm mại, thơm tho, lại ấm áp, nồng nàn, lại đam mê cuồng nhiệt trong vòng tay ta đêm nay. Hay ho gì các loại sữa tắm và dầu gội đầu quảng cáo loạn xạ trên ti ti? Chỉ tổ tốn tiền!” Vừa làm, ông vừa nghĩ ngợi và mỉm cười một mình, thỉnh thoảng lại ngóng ra cửa mỗi khi có xe khách chạy qua.
    Lên giường nằm, ả thì thầm âu yếm vào tai chồng : “ Ngày mai đại hội mới có kết quả bỏ phiếu anh ạ, nhưng vợ chồng mới cưới, xa anh một đêm nhớ không ngủ được, em xin về trước đấy” Ông chồng ngoài năm mươi xúc động hôn môi người vợ trẻ: “ Anh có được em là do kiếp trước đã tu tốt đó, phải không vợ yêu?” Ả dụi đầu vào ngực chồng: “ Đúng thế, nhưng giờ em mệt rồi, mình ngủ thôi anh” Lát sau, tiếng thở của ả đã đều đều. Trong ánh đèn ngủ mờ ảo, gương mặt ả mới thánh thiện làm sao!
                                                                               20/7/2013
Thơ của Za -ma-top



                       

Đây là những người bạn văn, nhưng xin mọi người đừng nghĩ ai trong số này bán tình nha. Ngoài ông nhà văn kia thì không phải rồi, người phụ nữ ngồi cạnh là nhà văn Nguyên Vũ, chỉ ngược xuôi bán tác phẩm của mình thôi, tiếp theo là Nhật Thành, "tình cho không biếu không" mà chẳng ma nào thèm chứ đừng nói là bán. Cô bé ngồi ngoài cùng là Hạnh, sinh viên năm thứ 2 đại học báo chí. Non tơ mơn mởn như thế không bán đâu. Trưa rồi đói bụng mà chẳng ai còn đồng nào nên sau khi uống cafe thì đi...ăn phở ngó.                                                 

















44 nhận xét:

  1. Cho MC xin địa chỉ tay "sư phụ" đó nhé, để xin lão vài chén... chứ dạo này yếu lắm, như "bánh mướt quét mỡ"...hihi.....
    Còn với Nhật Thành "cho không biếu không" ... thì ..... không ai nhận, MC nhận vạy nhé....
    Hihi.... vui chút nhé...

    Trả lờiXóa
  2. Ờ MC lên QH, chị biếu một chai về dùng dần nha, đảm bảo hơn cả gà chọi đó. Khi đó sợ ko đủ tiền mà mua ấy ấy...

    Trả lờiXóa
  3. Truyện BÁN TÌNH lần này sửa lại hay hơn trước nhiều đó em ạ. Có thể gửi
    in ở nhiều nơi được mà ko ngại va chạm với nguyên mẫu...
    Nếu ko có ảnh avata của Nhật Thành để so sánh và ko đc giới thiệu kĩ thì nhiều người lầm tưởng ảnh cô bé Hạnh ngồi giữa trong số 3 người phụ nữ kia đấy, vì trông tác giả trẻ thế kia mà? hihi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhà thơ khéo nói quá đi, chả trách nhiều em chết mệt! Nhưng nghe thế cũng sướng! NT trẻ dai vì hay nói trạng ấy mà. Nói đến nỗi một khách uống cafe bàn sau phải ngoái cổ nhìn xem cái bản mặt thế nào mà táo tợn thế. Hắn ta đang nhìn đó!

      Xóa
  4. Chị ơi! Thế là chị đã đăng lại truyện này rồi, sửa lại như thế hay để nguyên em thấy đều hay cả. Chị giỏi quá đi! Em ngưỡng mộ chị nhiều mặt đấy!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Sửa một chút cho nguyên mẫu đỡ lộ diện nhiều quá mà. Chị sang em xem cuộc du ngoạn Sài Gòn rồi, nhưng vội quá, chưa bình về chiếc váy mới của em được.

      Xóa
  5. Hi hi... Mình vừa đọc truyện của Nhật Thành vừa cười híc híc một mình khi xem đến đoạn nhà văn và chàng thi sĩ đang mở cờ trong bụng để chuẩn bị và đc tiếp kiến người đẹp. Không biết "bụng ta" có thế ko mà tác giả "suy ra bụng người" thật sinh động hấp dẫn như chính mình ở trong cuộc vậy. hihi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Không có từ "bụng ta" cũng khó suy ra "bụng người" lắm. Kẻ nào bị đọc tẩy như thế chắc giận tác giả nhiều đấy, đúng ko?

      Xóa
  6. Dạo này cháu vào học học kì chính rồi nên ít có thời gian vào Blog of dì lắm,chỉ rảnh rỗi vào dịp cuối tuần để ngồi rồi đọc và xâu xé mấy bài viết của dì thôi,với lại lâu lắm rùi ko học hành cái gì liên quan đến văn chương nên tài năng nó mai một đi rồi dì ạ..
    Truyện ngắn Bán tình - mới đầu đọc cháu cứ liên tưởng đến chữ Bán (nửa) cơ chứ ko nghĩ nó là chữ Bán(mua bán).Đọc hết câu chuyện mới hiểu..Đọc xong câu chuyện và cảm nhận bằng tâm thức của 1 người sinh viên cháu cũng chưa bao giờ dám hình dung ra những con người viết văn,những con người được coi là có tâm hồn lãng mạn,hay "xuất khẩu thành thơ' lại có thế Bán tình như vậy,phải chăng trong tất cả các góc canh của xã hội,trong tất cả mọi mặt của đời sống đều có ẩn chứa những giá trị ko tốt.Đúng là giống như biểu tượng của các đạo sĩ ngày xưa với tâm tư "Trong sáng luôn luôn có tối,nhưng trong cái tối thì luôn ẩn chứa ánh sáng.Những con người nhìn bề ngoài rất cao ráo,ngạo mễ lại luôn ẩn chứa một tâm khó đoán như vậy(đây có lẽ là cái nhìn khách quan và hơi vơ đũa cả nắm 1 tí ).

    Đọc xong bài văn kia,cháu nhìn xuống tấm ảnh phía dưới,ấn tượng nhất ko phải là các nhà văn và dì,mà cháu ấn tượng với cô bé phía bên phải nhất ấy,nghe dì giới thiệu là sv năm 2 mà đã được ngồi với các nhà văn,nhà thơ có tiếng thì cũng là nên ngưỡng mộ đó nhé.hehe

    Thôi cháu đi chợ nấu ăn đã dì nhé,có gì hẹn dì vào cuối tuần sau !!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nghề nghiệp có nhiều tác động để chi phối cách sống của người ta chứ nó không làm thay đổi bản chất con người cháu ạ. Nhà văn, nhà thơ thì cũng là CON NGƯỜI mà. Đã là con người thì có rồng phượng lẫn rắn rết, có thiên thần và ác quỉ cháu ơi.
      Cô bé Hạnh cùng xóm với ông nhà văn đó, cũng là người cùng xóm với Vi Duyên đấy.Nghỉ hè năm thứ hai mà đã theo nhà báo lặn lội để viết bài, phục chưa?

      Xóa
    2. ừm,cháu biết rồi dì ạ,cháu cũng thích lặn lộii như thế rùi đó dì ạ :) à mà nhắc tới Vi Duyên thì em ấy tháng 6 năm sau cưới rồi đó dì ạ,khiếp chưa,hehe.Kiểu này phải làm quen với em ý mà lặn lội cùng thôi dì nhỉ,kiểu này phải nhơ dì xin số đt cho mới được.

      Xóa
    3. Vớ vẩn! Em ấy lặn lội cùng nhà báo tới bản xa làng gần, được nhà báo chăm sóc cho từng centimet trên cơ thể đấy, ngốc ạ.

      Xóa
    4. Nhà văn, nhà thơ cũng bình thường - nếu ko muốn nói là tầm thường - như các "nhà nghề" khác thôi Vi Hùng ạ. Đáng ra văn học là nhân học, nhà văn cũng là người "kỹ sư tâm hồn" xây dựng, truyền bá những cái đẹp cho mọi người. Nhưng hình như một số văn nghệ sỹ họ dồn hết những tinh túy cho tác phẩm văn chương,còn ở lại trong họ là sự phàm tục, trần trụi đến phản cảm. Vì thế dì Nhật Thành nói những điều trên là đúng. Và việc cô bé Hạnh có ngồi cùng chiếu và giao lưu hay theo các nhà văn nhà báo đi viết bài cũng là điều bình thường chứ ko có gì quá ấn tượng hoặc đến mức quá ngưỡng mộ. Nên chăng là cần ngưỡng mộ sự lặn lội của Hạnh đã đi thực tế để viết bài và ngưỡng mộ sự xinh đẹp của cô ấy. hi hi...
      Nhân đọc các lời com của cháu, chú thấy hay, cũng ấn tượng và ngưỡng mộ nên đàm luận đôi lời theo chủ quan của mình,nếu có gì đường đột và ko hài lòng mong đc cháu thông cảm nhé.Chúc cháu khỏe vui và học giỏi nha!...

      Xóa
    5. Cám ơn chú Quang Thứ Trương và dì đã quan tâm,cũng đã lâu lắm rồi,4 năm rồi từ khi cháu chuyển từ một Học sinh chuyên Khối C sang trở thành 1 sinh viên Khối A chính hiệu thì dòng cảm xúc của cháu hình như cũng thay đổi theo thời gian,...Ngày xưa thích viết văn làm thơ bao nhiêu thì bây giờ cái số 0 và số 1 của bít nhị phân nó đã bao trùm tâm hồn rồi.Nên đôi lúc cảm nhận về một bài văn không được sâu sắc nữa.Cháu chỉ dám đưa ra ý kiến và luận bàn về những cái gọi là nghị luận xã hội mà thôi.

      Công nhận theo lời của chú Quang Trương - Cháu xin mạn phép gọi tên chú thế vì cháu ko biết chú trên Quang hay là Trương nữa - văn học chính là nhân học,nhà văn cũng là " kỹ sư tâm hồn " xây dựng,từ trước đến nay những người viết sách,viết văn cũng như nghề giáo viên là những nghề người ta gọi là cao quý nhất,nó không phải cao quý ở chỗ là họ có tài năng hơn người hay không mà là ở họ có tâm hồn trong sáng,không bị nao núng bởi điều gì khác ngoài tâm hồn yêu thơ ca và văn học.Nhưng qua câu chuyện "Bán tình " cháu cảm thấy không phải ai ai làm văn học cũng có cốt cách trong sáng và tâm hồn trong sạch.Cũng có một số cá nhân - con sâu làm giàu nồi canh - tuy mang trên mình tư cách của 1 thi sĩ nhưng thực ra cái danh đó chỉ là cái danh hão,họ tự tiến thân bằng cách này hay cách khác mà không phải là từ tình yêu thơ ca.Cái này cũng có thể nói là một biểu hiện mới khi đất nước phát triển,khi mà những con người mang trong mình dòng máu văn học ít đi,chỉ còn lại cái gọi là " Bán tình" tiến thân mà thôi.Đó chính là những cái gì cháu suy nghĩ và cảm nhận được,cháu xin rót bầu tương tư ra đây để mọi người nói chung,chú Quang Trương và dì Thành nói riêng có thể hiểu được suy nghĩ của lớp "Chuột bạch - lớp cải cách sách đầu tiên " suy nghĩ như thế nào về một hiện tượng của xã hội.Tài viết lách của cháu không được tốt lắm,nếu có gì không rõ thì mong chú với dì góp ý và nhận xét.
      Còn một việc về cô bé Hạnh ( chắc cô bé ấy hắt xì cả ngày mất thôi khi mà nhiều người nhắc quá ) cháu thấy khâm phục ko chỉ tài lặn lội thực tế của cô bé mà còn bởi vì cháu cũng muốn được ngồi và nghe các nhà văn học ngồi nói chuyện và bình luận việc trời đất bao la mà vẫn chưa được.Người ta có câu,nên ngưỡng mỗ những người mà làm cho ta cảm thấy mình chưa làm được,nên cháu rất cảm phục cô bé này...
      " Cháu bước vào đây thấy lời bình
      Ngồi không nên viết mấy dòng đây..
      Tài năng không có nên viết kém
      Có chi xin chú cứ bảo ban.... " ( Vi Hùng - ĐH CNTT & TT ).

      Xóa
    6. Khối A nhưng khẩu khí văn chương
      Hậu sinh khả úy chẳng phải thường
      Quên mộng, chọn nghề lo sự nghiệp
      Công nghệ Thông tin ắt phú cường!...
      .
      Còn hơn bạc bẽo đời thi sỹ
      "Lập thân tối hạ kỵ văn chương"...
      .
      Hi hi... Nếu cháu muốn nghe các nhà văn học nói chuyện thì ko phải tầm sư học đạo đâu xa. Dì Nhật Thành cháu ko những là nhà giáo mà còn là mấy NHÀ trong giới văn chương nữa kia đấy. Nếu cần có cả một cuộc hội ngộ văn đàn,thì chỉ cần dì "a lô" một tiếng là đông vui ngay ấy mà...

      Xóa
    7. Thi ca cao quý biết nhường nào
      Người trông cao ráo,dáng thanh cao
      Cớ sao bạc bẽo đời thi sĩ
      Cái nghiệp cầm ca đáng tự hào...

      Cháu đây học chữ ở nơi xa
      Một năm 2 chuyến ghé quê nhà
      Thời gian đâu chứ mà văn nữa
      Thôi đành học xong tính kế sau...

      Xóa
    8. Chú cháu nhà này thật đến hay
      Cớ sao đàm luận ở trang này?
      Nơi đây nói xấu nhà văn đấy
      Coi chừng mạng vạ chết có ngày!
      Sợ chưa?

      Xóa
  7. Tay bút ghê thật .đã viết thì hết nói . Sao mà em rành rọt mọi việc thế ko biết. như vậy mà bán ko ai mua cho ko ai lấy mới lạ chớ .
    chúc mừng em có câu chuyện hay ,sáng giá lắm em ạ

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh à, em là ma xó mà. Ma xó hay đi rình rập chuyệ thiên hạ, mà rình chuyện ấy thì hơi bị "siêu", hì hì....

      Xóa
  8. Em nghĩ muốn viết được truyện phải qua thực tế và trải nghiệm rất nhiều. Những trải nghiệm của em chỉ bó buộc trong môi trường giáo dục, mà em cũng chẳng dám viết về những mặt trái của nó, thì làm sao em viết được hả chị? Em thấy khó quá!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói theo quan điểm của Vũ Trọng Phụng nhé: Mình viết cái xấu xa, cái ghê tởm để người đọc tránh xa nó, đó là ta đang hướng mọi người sống tốt hơn.
      Theo những gì em thể hiện trên trang của mình, chị thấy em thừa trải nghiệm rồi. Chuyện của chị nhiều khi cũng từ những câu chuyện phiếm của bạn bè nơi quán cafe rồi mình viết thôi, điều này với em chẳng có gì khó cả.

      Xóa
  9. .....qua thăm & đọc entry thấy nhật thành viết hay muốn viết truyện mà ko có khiếu chắc vì ko phải nhà văn hay nhà thơ....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thì cứ kể chuyện thế, ai cũng là nhà văn mà!
      Nhưng thông cảm nhé, vì sơ ý nên trả lời chậm.

      Xóa
  10. Đến thăm em Chưa tham gia vào chỗ "Bán tình".Chúc em ngủ ngon nhé !

    Trả lờiXóa
  11. Hai ngày nay trời mưa to, mất điện, bây giờ mới có điện nên anh tranh thủ ghé thăm em. Chúc em thật vui khỏe và mọi sự an lành em nhé!...

    Trả lờiXóa
  12. mộc ghé thăm bạn, blog hôm nay đổi lại đẹp và trang nhã lắm, entry kể về chuyện đời, chuyện nghề rất sâu sắc, ý nghĩa đáng học tập lắm, đoạn kết tuyệt vời bởi mối tình cảm động giữa người vợ trẻ với người "chồng già" rất có duyên, nhẹ nhàng, êm ái, đọc xong như nghe một bản nhạc trữ tình, dìu dặt trong một đêm ngút ngái vậy!

    Trả lờiXóa
  13. Anh sang thăm em. chúc em ngày Rằm tháng Bảy an vui và đầm ấm trong không khí gia đình người thân em nhé!

    Trả lờiXóa
  14. Chào Nhật Thành Hồ!
    Anh thật không hiểu nổi tại sao một nhà thơ, một nhà văn thành danh như em lại để ảnh Blog, một câu nói ngớ ngẩn (Muốn được giao lưu.... thế gian này" của một gã vô danh tiểu tốt trên blog được trăm ngàn người ngưỡng mộ của mình. Hẳn phải em cũng có thói gan lỳ như gã vô danh kia; ai viết ra thì tự xóa đi chăng. Nếu đúng vậy thì anh xin "BÓ TAY .COM" anh sẽ tự làm vậy.
    Xưa nay anh rất thích đọc truyện ngắn, đã nuôi chí tập viết đôi lần và lần gần đây nhất anh tập viết truyện vui(Như em đã xem) làm bước đệm cho viết truyện ngắn cũng lại bại nốt. Chán nản thành ra thành ra ngại viết mà ngại cả đọc nữa. Cái sự ngại viết thì rõ rồi bởi không đủ năng lực nên ôm cột mà nghe. Còn cái sự ngại đọc thì chắc NT và NV NTH hiểu nó tại cả hai phía.
    Xem truyện ngắn BÁN TÌNH của em và bức ảnh minh họa phía dưới thì anh thích bức ảnh và nhời dẫn hơn. Nhìn vào bức ảnh anh nhận ra em ngay bởi nó rất giống với ảnh Avata.
    Về truyện ngắn anh chỉ có đôi lời thế này: Em hơi bị thật thà, với chức danh hội viên hội văn học nghệ thuật dù là cấp xóm, thôn, xã, huyện, tỉnh, TW hay thế giới thì nên kín đáo đôi chút. Đó là cái tật của hầu hết các văn - thơ - họa - nghệ ... sỹ đấy em ạ. Bí như anh không thuộc các hàng sỹ trên mà soi vào cũng thấy mình trong đó.
    Kể em nghe chuyện này: Trong một cuộc chuyện phiếm khoe sứ mạnh đàn ông, một ca nhà thơ đấm vào lưng mình cười tít mắt hỏi: Ông thì thế nào? minh không biết nói gì chỉ cười trừ. Cuối buổi giao lưu mình đưa cho lão ta một bài thơ thất ngôn tứ tuyệt và nói: Đấy câu trả lời câu hỏi của ông lúc nãy đấy.
    Người ta bốc phét thì kiếm ra tình, tiền còn mình nói phét mang vạ vào thân. Biết không lão ta cứ xoắn xuýt lấy mình để học tập kinh nghiệm, mình càng lảng lão càng xoắn xuýt mất thời giờ quá.
    Thành thật với em anh làm ra khoảng hơn sáu mươi triệu bài thơ, viết hơn trăm ngàn câu chuyện vui nhưng chưa có bài thơ, câu chuyện nào được đăng báo, in sách cả (Kể cả báo xóm). Chuyến đi vừa qua và câu chuyện BÁN TÌNH của em anh đã ngộ ra muốn in cũng không khó.
    Anh lại bận rồi, có gì phải nửa tháng sau mới gặp lại em được.
    Nhớ em qua khua môi tý cho vui - Mong đại xá! Đại xá!
    (Viết một mạch không xem lai - Có Lỗi thông cảm)

    Trả lờiXóa
  15. Anh Hải à
    Gã kia có thể vô danh tiểu tốt đối với mọi người, còn với em, gã không vô danh đâu. Gã làm thế nào thì em để thế, gã thích sửa thì sửa vì em đã nói từ đầu: Ý anh làm thế nào thì cứ thế mà làm.
    Những kẻ dấn thân vào nghiệp văn chương và tìm cách bán cái này mua cái kia cũng chỉ là một số thôi anh ạ, còn cơ bản, các văn nghệ sĩ đều đáng kính trọng.Họ như con tắm rút ruột để nhả cho đời những sợi tơ vàng óng đó anh. Thơ anh nhiều bài rất hay, súc tích và giàu ý nghĩa. Mình viết mục đích để chia sẻ là chính, không đăng báo cũng có sao? Blog cũng là nơi giao lưu tuyệt vời mà.
    Anh dạo này bận gì mà biệt xứ thế? Mong anh khỏe và luôn vui nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh có một thông tin muốn hỏi riêng em.
      Em mở Email ra và cho anh biết nhé!
      Cám ơn trước!
      (Như thế là phải trả lời đấy)

      Xóa
  16. Mảnh đời chi viết có vẻ phũ phàng quá - Kiếp sau en chả làm đàn ông nữa.
    Chúc chị ngày cuối tuần vui vẻ.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhà em không có nữa à? Moi cái đều từ hiện thực cuộc sống mà ra cả thôi em.

      Xóa
    2. Anh Hải Thang họa bài CHẾT CHO RỒI của chị rồi đó. Chị sang bên đó mà xem.
      Nhớ đừng nghe anh ấy xui dại đấy.
      Chúc chị vui.

      Xóa
  17. Truyện em sửa lại hay hơn trước rồi đó, anh rất ưng. Bị cuốn hút vào nội dung của truyện một cách nghiêm túc nhưng anh vẫn ko khỏi bật cười với một vài chi tiết về "nhà thơ sáng giá, tài hoa"...hihi...
    Tuy nhiên ở đầu dòng thứ 7 - tính ở trên xuống - có cụm từ "gã nhà văn", em nên đổi thành "gã nhà thơ" cho hợp lý và nhất quán với nghề nghiệp của nhân vật "nhà thơ sư phụ" trong truyện, giúp bạn đọc dễ phân biệt, em nhé!...
    Anh chúc em luôn khỏe vui, trẻ đẹp, giỏi giang, thành đạt và viết hay hơn nữa em nhé!...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh. Đúng là em sơ suất chỗ đó đấy ạ. Anh tinh thật đấy, em đọc mà không để ý đến.

      Xóa
  18. Trưa nay , lão mò vào lục lai những bài xưa cũ của em để đọc. Bỏ qua " Thương hại" còn các bài khác đều có ghé đọc.Lúc rảnh lão đọc tiếp từ " Giaỉ thoát " trở về sau. Xem như đây là cái mốc mình đã đến.
    Thương Hại viết dài quá - mà lão thì những gì hơi ...dài thì ...ngại lắm ! ( Cô giáo thì lại thích ...dài ) hehe!
    Em viết trôi chảy - có vốn sống , văn phong trong sáng , không cầu kỳ và câu từ dễ đọc.
    Nay nói về Bán Tình.
    Để khắc họa và làm nổi bật nhân vật Bán tình, tất yếu phải đưa những người mua tình về điểm dừng của sự háo sắc - nhu nhược .Và những lão nhà văn , nhà thơ khả ái kia trở thành những người bị sắc dục chi phối , trở thành những chú Thỏ là bố cục tất yếu của câu chuyện. Câu chuyện trần trụi, thỏa chí tò mò người đọc nhưng chưa thực sự mang lại cảm xúc sâu lắng sau khi đọc xong vì thiêu thiếu một cái gí đó nhân văn cho từng nhân vật, cho từng hành động...Vì các nhân vật trong chuyện đều là người có cảm xúc cuộc sống , có cái nhìn nhân văn trong môi trường văn nghệ...
    Việc bán mua trần trụi và tất nhiên là ghê tởm cho cả hai phía nhân vật , như một sự ung nhọt của một cộng đồng văn nghệ sĩ , vô tình chạm vào nỗi đau của nhiều người . đành rằng chỉ là bộ phận...Nhưng lão đồ rằng , chuyện bán mua thẳng tưng như thế nếu xảy ra môi trường khác thì người đọc chấp nhận , còn với những người có cái nhìn nhân văn , ít nhiều trong môi trường đều có học cả - diễn ra như ở một nông trại , nông trường thế này thì xem ra nặng nề lắm, đẩy hết thảy xuống bùn nhơ...
    Theo thói quen , lão thường có nhận xét chân tình sau khi đọc - đây chỉ là ý kiến cá nhân. Mấy bài thơ lão đọc của em có cảm xúc thực sự. xin gửi dường link này chia sẻ về quê hương cùng em : http://tan262.blogspot.com/2013/01/nho-ve-que-noi-1821-25-thg-12-2011-ca.html

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thực ra thì em viết BÁN TÌNH đầu tiên cốt để trêu mấy người bạn thân là văn nghệ sĩ, vì họ đã kể chuyện đi "đánh bắt xa bờ" không thành cho em nghe.Thế mà họ đọc cũng chẳng cãi em mới lạ chứ.
      Rất cảm ơn Lão đã bỏ công đọc những câu chuyện dài lê thê nhưng chưa "cứng" của em. Mong được Lão sang chơi nhiều nhiều để có thêm nhiều nhiều lời nhận xét chân thành và sâu sắc như thế này.

      Xóa
  19. ốí trời ơi là trời ơi
    Em tui đáo để,tinh tường trong mọi khia cạnh.Viết văn có khác,em có vốn sống thật dồi dào,lại có cách quan sát sắc sảo viết về mọi dạng người với những thói hư tật xấu đến là tài hoa
    Riêng BÁN TÌNH,cái đắt giá ở đây là những người ít ra là có học,lại có "tâm hồn" như Lão Tan_262 nói,nhưng đều mang những thói HÁM DANH HÃO,HÁM GÁI,HÁM TIỀN....cả ba cái mà nhà phật nói là : tham, sân, siu ...gì đó
    Chị đọc và thấy thương cho cái nhân vật chính trong BÁN TÌNH. "Cuộc đời này mọi cái đều có giá của nó. Giá của sự cả tin dại dột của ả là để cho một thằng sở khanh cuỗm đi cái ngàn vàng và ba lần vào bệnh viện giải quyết hậu quả khi chưa đầy mười tám tuổi. Giá của tấm bằng tốt nghiệp loại khá trường viết văn Nguyễn Du là hàng trăm đêm nhầy nhụa trong vòng tay của mấy lão già giảng viên. Giá của tấm thẻ Hội viên hội văn học nghệ thuật tỉnh là vô số cuộc làm tình với các biên tập viên, phóng viên, nhà báo...Nhưng công bằng mà nói, nhiều khi ả cũng thích đi hoang như là một nhu cầu của bản thân cần giải quyết, như một thói quen khó bỏ. May mắn mỉm cười với ả khi vào tuổi ba mươi, một lần lang thang trên mạng, ả gặp một gã chết vợ, năm hai tuổi, con cái đã ra cửa nhà. Thế là ả có chồng!"
    Và cũng giận cái cô bán tình đó
    Còn các nhà Văn,nhà Thơ....tất cả đều vừa là con mồi vừa là kẻ bẫy ...
    Mà thôi,chị tạm dừng,vì có việc,đang viết dở
    Hẹn em trở lại viết tiếp
    Mong em vui ,gặp được người thuận mua,vừa bán nhé

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị khen quá thế làm mũi em phổng to ra thì xấu lắm đó nha.
      Nhưng em rất thích được phỏng mũi như thế. Hi...

      Xóa