Ngập ngừng
(Ảnh minh họa - Internet)
Thương hại
(Truyện ngắn)
Yến
thở dài não nuột. Hai lúm đồng tiền tròn xoe ngày xưa chảy thành hai dấu phẩy.
Đôi mắt đượm buồn, ngân ngấn nước:
-
Dù
sao cũng phải giữ lấy cái nghề mà kiếm gạo nuôi con ...Giờ thì mình thực sự là
người đáng thương hại, đúng không?
Yến ngước nhìn tôi, cười méo mó.Tôi biết
nói gì với bạn lúc này đây? Cả gian phòng chỉ còn vang lên những âm thanh buồn
tẻ của chiếc đồng hồ treo tường: tạch...tạch...tạch...Kim đồng hồ đuổi nhau chạy
sang bên phải, còn tâm trí tôi lại đang quay ngược về bên trái, xoay tít...xoay
tít...rồi dừng lại thời điểm hơn hai mươi năm về trước.
Hôm đó đến lượt tôi “ thi hành công vụ”. Nghĩa là lên bếp của nhà trường
chọc lò, làm thế nào để biến ba bơ gạo thành tám bát cơm để cả phòng có “tiết mục
đêm khuya”. Tôi lễ mễ bưng nồi vào bếp qua cái hẻm quen thuộc. Trời lờ mờ ánh
trăng. Trong bếp tối thui như hũ nút. Như thế càng an toàn! Chúng tôi thường bảo
nhau: “ Ánh sáng ma trơi không đáng sợ bằng ánh đèn pin của bác bảo vệ!” Khu kí
túc sinh viên xây trên một nghĩa địa cũ nên nỗi ám ảnh về những con ma làm đứa
gan lì nhất cũng nhiều phen rụng tim. Thế nhưng, nếu gặp ma thì co cẳng mà chạy,
còn vô phúc gặp bảo vệ thì có mà chạy đẳng trời! Thể nào cũng bị phạt đi vắt
than một buổi trong tiếng mắng chửi của mấy bà cấp dưỡng: “ Chúng bay chỉ biết
ăn tàn phá hại! Buổi tối người ta nhen lò để sáng mai có bếp mà nấu cho kịp chứ?
Chọc lò sập rồi, đến 12 giờ trưa đi học về chưa có cơm, lại kêu, lại réo! Giáo
viên tương lai mà thế à? Cứ bảo sư phạm là mô phạm, mô phạm mà thế à?” “ Bác
ơi, cái Lam cả cười, sư phạm là ăn như sư, ở như phạm đấy ạ!” “ Lại còn cười
nhe răng!” Nói thế nhưng bác cấp dưỡng lại cười thật tươi: “Thôi, bị phạt rồi
thì làm nhanh tay đi về còn học”.
Thế nhưng, “tục lệ” chọc lò vẫn cứ phải duy trì, biết làm sao được! Đầu
tuần đến, túi đứa nào cũng rủng rỉnh vài ba cân gạo. Những cái dạ dày chưa bao
giờ thấy no của chúng tôi cứ chín giờ tối lại réo ầm lên. Thôi, “muốn ăn thì
lăn vô bếp”, chỉ tại những đứa vống vếnh mới để sập lò, còn nhẹ nhàng, khéo léo
thì có hề gi?
Tôi sờ soạng trong góc bếp. Đây rồi, cái thanh sắt dùng để thông lò! Tôi
nhẹ nhàng gạt mấy hòn than chưa kịp bén lửa, một khoảng rực hồng hiện ra. Chưa
kịp bắc nồi, tôi lạnh người khi thấy một bóng đen lẻn vào. Ngồi thụp xuống, tim
đập thình thịch, tôi nín thở quan sát. Bóng đen lò dò từng bước. “ Hóa ra là đồng
đảng”, tôi thở phào nhẹ nhõm. Thấy hắn đang tiến đến định đặt nồi vào nơi tôi vừa
khêu ra, tôi “xuỵt” một tiếng. “ Choang!” Cái nồi trên tay hắn rơi xuống. Gạo,
nước đổ tung tóe. Tôi vội nói thật khẽ: “ Tớ cũng đi nấu cơm mà.” “ Sao...sao ấy
ác thế?” Giọng nói nghe ướt nhòe nước mắt. Hai đứa lọ mọ hốt, nhặt...Chỉ cứu được
độ một phần ba! Tôi vốc gạo từ nồi mình sang cho hắn. “ Chết, làm thế lỡ
ra...”. Hắn thầm thì. “ Lỡ thì theo lỡ vậy, yên tâm, tớ chuộc lỗi.” Mò mẫm dưới
ánh trăng mờ, hai đứa ra giếng múc nước, vo gạo...Có tiếng rì rầm. “Ma?”- Cả
hai gần như đồng thanh, lạc cả giọng. Tay tôi
và tay hắn nắm chặt lấy nhau, run lẩy bẩy. Nín thở. Lấm lét nhìn về phía phát
ra âm thanh đáng sợ. “ Ra trường rồi biết có về được một nơi hay không? Em biết
tỏng tính anh, đi đâu vui đó, rồi anh sẽ quên em ngay cho mà xem!”. “ Chỉ được
cái nói xấu cho người tốt! Dù ở đâu, anh cũng chỉ nghĩ về em thôi, cưng ạ. Nào,
cho anh thương!” “Ứ cần!”. Hai cái bóng
đen dưới ánh trăng mờ quyện chặt vào nhau. Hai đứa tôi bấm tay, cười rinh rích.
Hóa ra nơi góc khuất của nhà bếp thường lưu truyền bao câu chuyện ma rùng rợn
này lại là nơi lí tưởng nhất cho những cặp yêu nhau.
Dù tôi đã cố xới tơi lên, nhưng nồi
cơm vẫn chẳng chịu đầy! Bưng về tận phòng cho chúng nó, tôi kêu đau bụng và lên
giường, đắp chăn kín mít. Hà “sùng” lo lắng:
-
Cậu
đau thế nào? Tớ có lọ dầu gió Trường Sơn đây, xoa tí là khỏi ngay, rồi dậy mà
ăn cơm.
-
Không
cần đâu, các cậu ăn cơm đi, mình không muốn ăn, chỉ lát nữa là khỏi thôi.
-
Nhưng
cậu không ăn thì bọn tớ nuốt sao nổi? – Mai “dói” giả bộ rầu rĩ.
Mùi cơm lọt qua thớ chăn, thông qua mũi,
thấm vào tận từng tế bào trong dạ dày, trong ruột non, đánh thức cơn đói trỗi dậy
hoành hành tôi không thương tiếc. Loáng một cái, bảy bát cơm đã yên vị trong bảy
cái dạ dày chúng nó. Bỗng Lan Hương dè dặt:
-
Sao
cũng chừng đó gạo, hôm nay tớ thấy...
-
Xuỵt!
-
Ừ nhỉ,
trứng luộc còn ngót nữa là...hi hi... Giọng Lộc “ choẹt” lè rè với cái cười đầy
ẩn ý.
Chiều hôm sau, khi tôi đang ngồi ở thư viện
ghi chép mấy câu tục ngữ vào sổ tay thì Yến đến.
-
Cậu
đặt chỗ ở đây rồi hay sao mà hôm nào cũng ngồi thế?
-
Gần
như vậy.- Tôi cười.
-
Lúc
tối phòng tớ bị ăn một bữa “cơm hấp than đá” đấy. – Nó cười để lộ hai chiếc
răng khểnh xinh xinh.
-
Vậy
chúng nó có nói gì cậu không?
-
Còn
nói gì? Tớ khai ngay khi bưng cơm về. Cả bọn cười vỡ bụng rồi thi nhau chén sạch.
“ Ừ nhỉ - tôi thầm nghĩ – sao mình lại cố
dấu cái “sự cố ngoài kịch bản” ấy để chịu mang tiếng? Trung thực bao giờ cũng dễ
chịu hơn là thế.” Tôi hỏi lảng qua chuyện khác:
-
Cậu
đọc gì?
-
Tớ
còn cả đống bài tập, thì giờ đâu mà đọc. Lên gặp cậu một chút thế thôi.
-
Ai bảo
cậu thi vào khoa toán mà học cho khổ? Bọn tớ học văn khỏe re! Có đứa cứ nhởn
nhơ thế mà đền kì thi cũng đủ điểm như thường!
- Này, không mượn cậu thương hại đâu. Bọn
tớ chỉ khổ ba năm, còn khi ra trường đi dạy thì nhàn. “ Dạy toán, học văn, ăn
thể dục”- Yến lại cười khoái chí – Lúc đó cậu mới là người bị thương hại, hì
hì...
Tôi đỏ mặt:
- Dân toán là phải, chỉ được cái dùng từ ẩu!
Người ta chỉ dùng từ “thương hại” khi phải rủ lòng thương xót người khác, biết
chưa? Dạy văn có vất vả thật, nhưng đâu phải bất hạnh mà cậu thương hại? Người
dạy văn mới đúng là “kĩ sư thiết kế vạn tâm hồn” đấy, cậu hiểu không?
- Cậu hùng hổ triết lí như vậy làm khuôn
mặt kiều diễm kia càng thêm nét kiêu sa! – Yến lại nheo mắt cười thật duyên –
Thôi, mình về phòng đây.
Tôi chìa tay ra: “Nào, mình sẽ mãi là bạn
của nhau!” “ Đồng ý”. Hai đứa bắt tay nhau thật chặt.
Xong kì nghỉ hè, hai đứa cùng nhận quyết định lên dạy một trường vùng
cao giáp biên giới Việt –Lào. “ Duyên trời định rồi Liễu ạ, Yến lại cười, ước
gì tớ là con trai, tớ sẽ không nhường cậu cho ai cả đâu!” “Nếu thế thì cậu bất
hạnh rồi, tôi cũng cười, vì quan điểm của mình là: yêu năm mươi, chọn mười, lấy
một. Cậu yêu mình thì chuẩn bị một bồ to mà đựng ghen!”. Chúng tôi lại nắm tay
nhau, cùng ngước nhìn bầu trời với những áng mây hồng tuyệt đẹp.
(còn nữa)
Hay lắm, đã đến đoạn NTH thành ma thì thào với ai đó như trong chuyện chưa? Chị dạy văn nên viết thành truyện ngắn. Y dạy sử nên chỉ biết ghi lại vậy thôi, đừng cười nhé.
Trả lờiXóaChờ đọc tiếp!
NTH thì thào như thế nhiều rồi, vào những chỗ kín hơn nữa cơ.
XóaY đăng ký thành viên theo dõi NTH rồi nhé
XóaRất vui vì điều đó.NT gặp y bên nhà Thủy nhưng mới đây sang nhà mới nhận ra người cũ bên yahoo. NT sẽ sang nhà y luôn đấy, nhớ chuẩn bị món nhắm nha, chị có rượu ngâm dái dê.(ở truyện BÁN TÌNH ấy) He he...
XóaChị Nhật Thành ơi em ko hiểu vì sao chị viết truyện ngăn này quá ..lên tay. Hay quá chị ơi, ngôn ngữ gọn gàng và dễ hiểu. Bỏ hết....Em chọn truyện ngắn này. Chỉ thử gởi một báo nào đó đăng đi chị. Chúc chị một ngày cuối tuần vui. Thân!
Trả lờiXóaDài lắm đó em. Truyện đã được đăng trên tập san VHNT rồi, nhưng báo thì họ bỏ ngay vì quá dài.
Trả lờiXóaChờ đọc tiếp đó chủ nhà ơi .....cái thời mà thầy chưa thành và trò thì đang bước qua là nhiều kye niệm -cả hay lẫn ho mà -
Trả lờiXóaQua thời sinh viên, cuộc sống bao lo toan vất vả, phần tiếp sẽ ít lãng mạn đi, buòn nhiều hơn đó. Sẽ viết tiếp nay mai.
XóaTruyện viết giỏi lắm. rất nhiều chi tiết chân thực và sinh động từ cuộc sống đời thường đc chọn lọc đưa vào tác phẩm thật hấp dẫn...
Trả lờiXóaChúc NT khỏe vui và có thêm nhiều tác phẩm hay!
Nếu giỏi thì em đã là nhà văn rồi. Chuyện người chuyện ta kể đê bán buồn mua vui thôi anh.
XóaDễ thương quá đi chị ơi. Đúng là một thời....Em khoái nhất cái đoạn Yến sợ làm rơi cả nồi gạo rồi thì thì thầm thầm...Nhớ thời sinh viên quá chị ạ!
Trả lờiXóaPhần sắp tời sẽ buồn nhiều hơn đó em. Vào đời mà!
XóaAnh trai đây em gái ơi ,trách anh lắm hả ,hi hi hi
Trả lờiXóaLại đc đọc truyện cửa em ,vui nhưng ý nghĩa lớn .Đôi khi ta cho là thường nhưng qua tay người viết chuyện trỡ thành xúc động ý tưởng lớn ,nhưng em ơi có là ma của khu nội trú không đấy ,anh chị tiếc cho em ko là hiện tượng ma trong chuyện mà thôi he he he .
Anh trai đây em gái ơi ,trách anh lắm hả ,hi hi hi
Trả lờiXóaLại đc đọc truyện cửa em ,vui nhưng ý nghĩa lớn .Đôi khi ta cho là thường nhưng qua tay người viết chuyện trỡ thành xúc động ý tưởng lớn ,nhưng em ơi có là ma của khu nội trú không đấy ,anh chị tiếc cho em ko là hiện tượng ma trong chuyện mà thôi he he he .
Anh trai à, hồi đó em còn ngốc nghếch lắm, chuyên đi rình các đôi iu nhau thôi. Rình đến đoạn người ta ấy nhau là cười ré lên rồi hô cả đoàn chạy. Giờ nghĩ lại thật vô duyên! Hi hi...
XóaUầy,cảm nhận ban đầu của cháu là không biết nội dung của câu chuyện cũng như ý nghĩa của nó là gì,mãi tới khi nhìn cái chữ "To be continue..." dưới truyện và nhìn các nhận xét của mọi người ở trên thì cháu mới hiểu đây là câu chuyện có thể gọi là tự thuật của dì về thời sinh viên " chọc lò và mò nhau " .he he.Cháu chờ xem sẽ còn có những sự việc nào "trong chỗ kín " xảy ra nữa không đây.
Trả lờiXóaÀ mà dì ơi,dạo này rảnh rỗi,cháu đang viết một "Tự truyện " về bản thân cháu,đang có tỉ lệ người xem rất đông ở trên các page của mạng xã hội Fb,cháu mới viết được 2 part thôi,hum nào cháu gửi cho dì đọc xem nhé,cháu chẳng biết làm sao để gửi qua cho dì được đây.
Đây mới là khúc dạo đầu cho hai số phận thôi cháu. Đọc tiếp rồi cháu sẽ thấy có phải là tự truyện hay hồi kí không nhé.
XóaHãy gửi những gì cháu viết được qua địa chỉ: nhatthanh1966@yahoo.com.vn
Rất vui vì cháu đang chứng tỏ năng khiếu của mình.
Cháu đã gửi part 1 qua cho dì rùi đó,dì đọc và cho cháu 1 lời nhận xét nhé.
XóaChị ơi em chờ phần sắp tới!
Trả lờiXóaSang thăm em một lúc, anh chúc em vui khỏe, đêm ấm áp an lành và ngủ ngon nhé!
Trả lờiXóaYêu sớm khổ sớm, yêu muộn khổ muộn, không yêu không khổ!
Trả lờiXóaPhải không hỳ!
Còn đợi cái kết thế nào đã!
Tạm có ý kiến thế này: Kịch bản dàn dựng hơi bị dễ dãi.
Ô trời! Đây ko là sự dàn dựng kịch bản đâu anh. Nó là cuộc đời chân thực 100% đấy, chỉ có điều "tôi" không chỉ là tác giả mà thôi. Em đã đăng tiếp hết truyện rồi đấy.
XóaKhông thích chê thì khen vậy nhé!
XóaAnh vẫn nhớ cam kết hợp đồng với em về mảng truyện ngắn đấy.
Anh sẽ xem phần kết và ghi cảm nhận.