(Truyện ngắn của Nhật Thành)
- Cả
ngày nay, ông ấy và tôi lại giận nhau, chẳng ai nói với ai câu nào.
- Lại chấp nhau câu nói chứ gì?
– Tôi đọc tẩy ngay - Về hưu rảnh rỗi rồi
cứ kiếm chuyện thế, chứ còn đi làm như tụi em, trưa về lo nấu nướng, dọn dẹp,
ăn cơm còn chẳng kịp nhìn nhau, thời gian đâu mà giận nhau nữa.
Im lặng một lúc, bà thở dài, hai
chị em rảo bộ trên bờ hồ Thung Mây.
Gió thổi lồng lộng. Lá xà cừ rơi
lả tả xuống con đường chạy quanh bờ hồ. Chân bước lạo xạo trên đám lá vàng, tôi
tận hưởng cảm giác khoan khoái vì không khí trong lành của hồ Thung Mây vào lúc
trời mờ sáng. Thế nên, những lời của bà Huệ tôi cũng không để tâm lắm. Bỗng bà
quay sang:
- Lần này chỉ vì một con sáo thôi, có gì to tát
đâu, thế mà ông ấy vùng vằng và bảo:
“ Tôi không thể sống tiếp với bà được nữa, chúng
ta không hợp nhau!”
Tôi bật cười:
- Tóc cả hai đã bạc rồi, răng cũng cái long cái rụng rồi, coi như là
cũng thực hiện được lời hứa: “ sống với
nhau đến đầu bạc răng long”, thế mà vẫn không hợp nhau được sao? Thế chuyện con
sáo như thế nào?
Bà vừa đi
vừa thủ thỉ kể:
- Con sáo ông ấy nuôi từ khi còn
chưa ra hết lông cánh. Khỏi phải nói, ông ấy quí nó hơn tất thảy mọi thứ trên
đời: cưng nựng, chăm chút, chiều chuộng …như người mẹ hiếm muộn chiều đứa con
cầu tự. Thế mà hôm trước, có con sáo đen bỗng nhiên xuất hiện. Nó đứng trên bờ
rào, nghển cỏ hót. Con bên ngoài gọi mời tha thiết với những âm thanh trong
trẻo quyến rũ, nồng nàn. Con trong lồng cất lên những tiếng khát khao, nôn nao,
cháy bỏng. Thế rồi, chẳng hiểu bằng cách nào, nó lấy mỏ hích được cái cửa lên,
vụt một cái bay ra ngoài . Vừa lúc ông ấy đi nhận lương hưu về.Không kịp nữa
rồi! Ông ấy ngẩn ngơ nhìn hai con chim
bay xa dần. Chiếc ví tuột khỏi tay, tiền lương rơi lả tả…
- Con sáo bay đi, ông ấy buồn đến mức không thiết ăn uống gì. Sáng ra cứ
ngồi chống cằm nhìn về phía đồi keo xanh thẳm xa xa. Chiếc lồng trống không,
hai cái lọ đựng nước và thức ăn cho nó vần để nguyên thế, ông ấy cũng không nỡ
cất đi. Ra vào thở ngắn, than dài “ Con sáo nó khôn thế, đã bắt đầu biết nói
tiếng người, hôm trước có người gạ mua
hai triệu mà không bán, thế mà...”
- Tôi thì tôi vui vì nó được tự do, nó được bay lượn thoả thích giữa bấu
trời, nó liều thoát ra vì tiếng hót mê say của con chim ngoài kia. Chắc hai
chúng nó giờ đang hạnh phúc vì đã trọn vẹn có nhau!
- Bà im đi! – Ông ấy bỗng nổi khùng
- Tự do với chả hạnh phúc,tình yêu, toàn
những thứ phù phiếm.
- Đó mới là đích thực cuộc sống đấy ông ạ. Ông tưởng với những túi cám ngon
lành của ông và cái lồng son nhỏ bế ấy mà giữ chân được nó chắc?
- Bà đừng bóng gió! Thực tế ở đời này, những kẻ thực dụng mới sung sướng,
giàu có đấy bà ạ.
- Ừ, giàu thì có giàu nhưng chả
sang, sướng thì có sướng nhưng vinh quang nỗi gi?
- Thế ba đồng lương hưu chia bữa như bà thì vinh quang hay sang trọng?
- Thì thanh thản, thế thôi.
- Nói chuyện với bà tức như bò đá!
Ông ấy hằm hằm, đá văng cái lồng
chim ra sân. Thế là giận nhau.
- Nhưng hôm qua tôi nghe bác trai khoe con sáo nó về rồi, giận gì nữa? –
Tôi đã bắt đầu thấy hứng thú nghe chuyện.
- Ấy, nó về nên lại sinh chuyện tiếp. Nó đi hai ngày, hai đêm. Sáng ngày
thứ ba thì thấy bay về. Đói, gầy, thiểu não và xơ xác! Ông ấy vừa mừng, vừa xót
xa, ôm lấy nó, cưng nựng, khen nó là kẻ trung thành, không nỡ xa chủ. Thời nay
mấy ai được thế!
Đang chưa hết bực, tôi gây chiến:
- Trung thành gì, chẳng qua đi chỗ khác không kiếm nổi miếng ăn nên mới quay
về. Nhìn cái bộ đói khát ấy thì biết! Loại quen sống trong nhung lụa, quen được
ăn mà chẳng phải làm, giờ có khao khát tự do cũng đành bó tay vì ra đời không
tự kiếm sống nổi!
Ông ấy cho chim vào lồng, bỏ thức
ăn, nước uống cho nó. Nó ăn lấy, ăn để rồi uống nước thoả thuê, dùng mỏ vung
vẩy nước xem chừng thích thú lắm. Một lát sau, chú chàng nghển cổ hót véo von. Quay
lại tôi, ông ấy thủng thẳng:
- Sinh ra chim thì để hót. Hót
cho vui. Con người sống thì lao động, con chim sống thì dâng tiếng hót. Nếu thế,
nó cũng thua kém gì những con chim ngoài kia?
- Nó không thua, nhưng mục đích
hót của chúng nó hoàn toàn khác nhau.
-
Bà bảo khác là khác thế nào?- Ông ấy lại bắt đầu xẵng giọng.
- Khác chứ. Những con chim ngoài
kia tự kiếm ăn bằng nỗ lực của chúng. Tiếng hót của chúng làm vui cho muôn
người. Vì không phải hót để kiếm ăn, nên những tiếng hót ấy vô tư, trong sáng.
Còn nó, nó hót làm vui cho ông, để trả ơn ông cho nó ăn uống. Suy cho cùng, nó
hót chỉ để đảm bảo quyền lợi cho nó mà thôi.
- Thật tôi không thể sống nổi với
bà nữa, chúng ta không hợp nhau, chia tay đi! – Ông ấy đỏ bừng mặt, hét lên.
Đấy, ai mà sống nổi với một kẻ như thế?
Tôi rất hiểu hai vợ chồng bà Huệ. Bà là nhà
giáo về hưu sau ba mươi lăm năm cống hiến với bao bằng khen, giấy khen. Ông từng là một cán bộ “ sáng cắp ô đi, tối
cắp ô về”, bàng quan với mọi sự ở cơ quan, thế mà lương vẫn “đến hẹn lại lên”.
Về hưu, ông giữ khư khư tiền lương tiêu riêng. Còn bà Huệ dành dụm, chắt chiu
chi tiêu cả nhà và trả nợ tiền vay vốn sinh viên cho hai đứa con. Hàng xóm bảo
vì họ “ khắc khẩu” nên hay cãi nhau. Tôi thì
nghĩ không phải họ “khắc khẩu” mà là “khắc tâm”. Biết thế, nhưng tôi
phải đóng vai người hoà giải. Tôi cùng bà ngồi trên chiếc ghế đá dưới gốc xà cừ
cổ thụ, nhìn ra xa, nơi sóng hồ gợn nhẹ phản chiều nền trời hồng buổi sớm, tôi
nhỏ nhẹ:
- Bác này, về hưu rồi, yên phận tuổi già, đừng
trăn trở gì trước cuộc đời này cho thêm khổ. Cả rừng cây có bao nhiêu loài,
thấp hay cao đều hướng về ánh sáng vì lẽ sinh tồn. Cây cao, bóng cả, mọi người
ngưỡng mộ; cây thấp tè hay dây bò trên mặt đất chỉ làm sao cố sống cho hết cuộc
đời . Không mấy ai biết nó và nó cũng chẳng nhìn thấy ai. Thế thôi. Về làm lành
với bác trai đi nhé.
Bà Huệ cúi đầu, thở dài.
(Truyện đã được đăng trong tạp chí SÔNG LAM)
- Sinh ra chim thì để hót. Hót cho vui. Con người sống thì lao động, con chim sống thì dâng tiếng hót. Nếu thế, nó cũng thua kém gì những con chim ngoài kia?
Trả lờiXóa- Nó không thua, nhưng mục đích hót của chúng nó hoàn toàn khác nhau.
- Bà bảo khác là khác thế nào?- Ông ấy lại bắt đầu xẵng giọng.
- Khác chứ. Những con chim ngoài kia tự kiếm ăn bằng nỗ lực của chúng. Tiếng hót của chúng làm vui cho muôn người. Vì không phải hót để kiếm ăn, nên những tiếng hót ấy vô tư, trong sáng. Còn nó, nó hót làm vui cho ông, để trả ơn ông cho nó ăn uống. Suy cho cùng, nó hót chỉ để đảm bảo quyền lợi cho nó mà thôi.
----------------------------------------------
- Bác này, về hưu rồi, yên phận tuổi già, đừng trăn trở gì trước cuộc đời này cho thêm khổ. Cả rừng cây có bao nhiêu loài, thấp hay cao đều hướng về ánh sáng vì lẽ sinh tồn. Cây cao, bóng cả, mọi người ngưỡng mộ; cây thấp tè hay dây bò trên mặt đất chỉ làm sao cố sống cho hết cuộc đời . Không mấy ai biết nó và nó cũng chẳng nhìn thấy ai. Thế thôi. Về làm lành với bác trai đi nhé.
Bà Huệ cúi đầu, thở dài.
------------------------------------------
Đây là hai đoạn văn khiến em suy nghĩ nhiều nhất chị ạ!
Cảm ơn em.Câu chuyện là những nỗi trăn trở của chị trước cuộc đời. Nhiều khi buồn mà viết. Thế nhưng, cuối cùng chị cũng phải dùng cái kết ấy mà tự giải tỏa cho mình. Em đã rất tinh khi chọn đúng 2 đoạn mà nhiều nhà văn khác cũng rất tâm đắc.Và Thủy ạ, em cũng chính là một con chim cất cao tiếng hót làm đẹp cho đời đấy. Vì em làm nghệ thuật một cách vô tư với lòng đam mê của bản thân mình chứ không vì nhu cầu mưu sinh, đúng thế!
Xóathăm đồng hương , chúc đêm yên vui nha
Trả lờiXóaCảm ơn đồng hương nha.
XóaChưa già mà toàn viết truyện người già!
Trả lờiXóaKhông còn trẻ mà có những chuyện chị viết về người trẻ măng đấy thôi. ĐIỀU BÍ MẬT chẳng hạn.
XóaCHỈ LÀ CHUYỆN CON SÁO nhưng truyện đề cập ĐÂU PHẢI CHỈ LÀ CHUYỆN CON SÁO mà đưa ra nhiều vấn đề về nhân cách, quan điểm lối sống và cách đối nhân xử thế của con người trong gia đình, ngoài xã hội. Truyện cũng không chỉ đề cập đến "chuyện người già" mà còn nói về hạnh phúc tình yêu tuổi trẻ thông qua đôi chim sáo sổ lồng đến với nhau theo tiếng gọi của khát vọng tự do...
Trả lờiXóaĐây là một truyện ngắn hay, vừa giản dị, gần gũi tự nhiên đời thường, vừa mang tính khái quát và triết lý cao để lại cho người đọc nhiều cảm xúc và suy ngẫm sâu sắc!...
Chúc mừng em! Mong em có thêm nhiều truyện hay hơn nữa.
Chúc em luôn khỏe vui, hạnh phúc! Đêm ấm áp an lành em nhé!
Cảm ơn nhà thơ đã có những cảm nhận rất chuyên môn! Nhưng chuyện con sáo sổ lồng chắc gì chỉ nói đến tình yêu tuổi trẻ hở nhà thơ? Chắc con sáo cũng bị nhốt khá lâu rồi, nói được tiếng người rồi mà. Hơ hơ...Thế mà còn phá lồng chui ra.Tệ quá!
XóaĐùa tí thế, đừng giận nha. Em sửa lại BÁN TÌNH đôi chút rồi, anh đọc lại xem và cho nhận xét nhé.
Chỉ là con sáo qua sông
Trả lờiXóaMà sao vẫn nói được nên bao điều
Cuộc đời vẫn lắm nhiễu phiền
Đầu 2 thứ tóc vẫn còn giận vơ
Cuộc đời nhiều thứ phải mơ
Tôi đây chỉ muốn có ai bên mình
Thế gian lắm chuyện ngụ tình
Từ chuyện con sáo mà tình hiện ra ./.
Hùng này, thơ thì cho ra thơ, mà không thơ thì thôi, nhận xét cho có bài bản đi.
Trả lờiXóaĐã ổn nơi thực tập chưa? Lúc nào thì về thực tập?
Lịch thực tập là từ 23/12 - 9/3 dì ạ,tại ngã ba Diễn Châu di ạ.
XóaHồ Thung Mây ở Đà Lạt có phải không chị? Cái tên nghe gợi cảm quá. Em rất thích những câu chuyện ngắn nêu ít vấn đề như thế nay, xem xong hiểu ngay(Có thể là sai).
Trả lờiXóaChi có duyên với truyện ngắn đấy.
Chúc chị vui.
Hồ Thung Mây ở thị trấn Quỳ Hợp, huyện Quỳ Hợp, tỉnh Nghệ An. Một nơi xa lắc xa lơ, đúng không? Nhưng ở đây thơ mộng lắm.Lúc nào có điều kiện, mới em đến, chị sẽ dẫn đi một vòng. Thú vị lắm đấy.
Xóaviết loại chuyện cực ngắn kết cấu như vây hay lắ
Trả lờiXóaCảm ơn bạn nhiều vì lời động viên.Quả thật, viết ngắn khó hơn nhiều lần viết dài.
XóaThăm em ngày mới, chúc em khỏe vui và an lành nhé.
Trả lờiXóaTruyện ngắn BÁN TÌNH của em đăng và sửa ở đây nhưng anh đãng trí đi tìm ở các nơi khác để xem bản mới sửa thế nào mãi không thấy - kể cả tìm ở trang trannhuong và NNTY. hihi... Sau mới nghĩ ra và đọc lại, em sửa vậy hay và phù hợp hơn trước, nên gửi đăng ở các báo văn nghệ em nhé.
Mọi nhân vật trong đó giờ đã thành nhân vật văn học cả rồi, ai đó là nguyên mẫu cũng đừng nghĩ gì đấy.
XóaEm lại qua đọc và trăn trở với câu chuyện của chị. Em bắt gặp rất nhiều người quanh em trong câu chuyện đó. Em không muốn nghĩ ngợi nhiều như bà Huệ, nhưng cũng không hoàn toàn phản đối ông chồng của bà. Đôi khi người ta cũng muốn giữ một cái gì đó bên mình, dù biết nó là giả tạo. Cũng như em, thật ra trong cuộc sống, em cũng phải "sống giả" nhiều lắm. Thân cô thế cô, không thế thì chết ngay. Nếu tìm được bầu trời tự do như chú sáo kia, em cũng sẽ bay đi ngay. Nhưng nếu vì một điều gì đấy ràng buộc mà phải ở trong lồng để người ta chăm bẵm, cũng đành phải chịu chứ biết làm sao. Nhưng em thấy mình "được" một cái: em là con chim tự do nhiều hơn là con chim trong lồng đó chị !
Trả lờiXóaEm đã "đọc" đúng những gì chị muốn nói rồi đó Thủy.Trang viết của chị là trang đời cả thôi mà.Đoạn kết của truyện chị đã nghĩ giống như em đó thôi:Cả rừng cây có bao nhiêu loài, thấp hay cao đều hướng về ánh sáng vì lẽ sinh tồn. Cây cao, bóng cả, mọi người ngưỡng mộ; cây thấp tè hay dây bò trên mặt đất chỉ làm sao cố sống cho hết cuộc đời . Không mấy ai biết nó và nó cũng chẳng nhìn thấy ai.
XóaHãy tung bay giữa bầu trời cảm xúc và mơ ước em nhé.
Cùng là tiếng hót của con sáo nhỏ nhưng hai hoàn cảnh khác nhau, hai mục đích khác nhau dẩn đến hai giai điệu khác nhau, tự do+ hạnh phúc+ ..... em triết lý hay quá. chiều vui em nhé.
Trả lờiXóaVà mỗi một con người trong cuộc sống này cũng luôn đặt ra cho mình một mục đích, anh nhỉ?
XóaCảm ơn anh đa sang chơi. Chúc đêm an lành anh nhé.
Nơi anh mất điện mãi bây giờ mới có nên giống như "con cò mà đi ăn đêm" bây giờ mới đến thăm em được. Chắc lúc này em đã ngủ ngon không cần chúc. hihi...
Trả lờiXóaAnh đọc lại một số bài của em và chỉ chúc em luôn vui khỏe, hạnh phúc, viết hay và "Hãy tung bay giữa bầu trời cảm xúc và mơ ước" Em nhé....
Mấy hôm nay em bận việc, giờ mới sang thăm chị - Mến chúc chị ngày mới an vui, ngọt ngào, nhiều may mắn và mãi xinh đẹp
Trả lờiXóaCảm ơn MC nha. Chị cũng bận lắm, ít dạo blog được em ạ.
XóaAnh chúc em ngày thứ Bảy vui khỏe, nghỉ ngơi thanh thản và an lành nhé! Chúc em có thêm nhiều bài viết hay!...
Trả lờiXóaAnh sang thăm em. Chúc em Chủ nhật mới: khỏe vui và mọi điều thật tốt đẹp nhé em!...
Trả lờiXóaCảm ơn những lời chúc của anh.
XóaMọi điều mà tốt đẹp thì hết cảm hứng viết văn, làm thơ đó anh.
I - Đó mới là đích thực cuộc sống đấy ông ạ. Ông tưởng với những túi cám ngon lành của ông và cái lồng son nhỏ bế ấy mà giữ chân được nó chắc?
Trả lờiXóa2- Bà đừng bóng gió! Thực tế ở đời này, những kẻ thực dụng mới sung sướng, giàu có đấy bà ạ.
2 CÂU NÀY ĐỀU CÓ Ý SÂU XA....
Chính xác! Câu chuyện này Nhật Thành viết sử dụng nghĩa ẩn dụ nhiều mà.
Trả lờiXóavề hưu rồi, yên phận tuổi già, đừng trăn trở gì trước cuộc đời này cho thêm khổ. Cả rừng cây có bao nhiêu loài, thấp hay cao đều hướng về ánh sáng vì lẽ sinh tồn. Cây cao, bóng cả, mọi người ngưỡng mộ; cây thấp tè hay dây bò trên mặt đất chỉ làm sao cố sống cho hết cuộc đời . Không mấy ai biết nó và nó cũng chẳng nhìn thấy ai. Thế thôi..)
Trả lờiXóaCâu chuyện dung dị,rất nhẹ nhàng,tưởng chuyện không có gì to tát,nhưng nó nói đến khía cạnh của những đôi " KHẮC TÂM"
HAY LẮM
Chị đọc một hơi,thú vị lắm
Và câu kết thật nhẹ nhàng nhưng chứa cả một chân lí rất bình dị mà cao cả
Cảm ơn em đã chia sẻ
Chúc mãi viết với tâm hồn trong trẻo,nồng ấm
Thân mến !!!