Mời bạn cùng chia sẻ với blog HƯƠNG NGÀN của Nhật Thành.

Thứ Hai, 10 tháng 2, 2014

CHUYỆN ĐỜI NGHE NƠI CỬA PHẬT

Tôi bước vào điện thờ các hương linh.
     Khói hương nghi ngút cùng lời lầm rầm cầu khấn của các tín chủ càng làm cho không khí trở nên linh thiêng.  Cầm nén nhang, tay chắp lại, tôi cúi đầu: “ Con nam- mô- a- di - đà- phật…”. Đó là lúc tôi bắt đầu có cảm giác như tâm hồn mình đang bồng bềnh phiêu diêu. Khi lơ lửng trong cái nhẹ tênh của mây trời, khi rơi xuống hố sâu tối om của quá khứ…  Bỗng tiếng khóc thút thít bên tai kéo tôi về thực tại: “ Các con ơi, các con có linh thiêng hãy về giúp mẹ…Hãy khuyên nhủ em con … giờ mẹ chẳng biết kêu ai…các con ơi…”. Quay sang, giật thót cả mình khi tôi nhận ra đó là chị! Một  người  đàn bà bí ẩn  từ đâu xuất hiện, mua nhà  ở xóm tôi gần một năm nay.
   Là xóm “ dân góp”, đủ thành phần, đủ tầng lớp, và vì thế xóm tôi cũng đủ các kiểu nhà: những ngôi nhà hai tầng, ba tầng ốp đá sáng choang của các đại gia mới nổi  cao ngất ngưởng nằm cạnh những gian nhà tập thể thấp tè, tường vôi lở loét của đám công nhân hưởng lương mất sức. Một số công chức nhà nước cũng cạy cục vay mượn, xây được những ngôi nhà khá khang trang vì: “Đói trong bụng không ai hay, nhà cửa tuyềnh toàng quá thời này người ta khinh!” Thế là lổn nhổn: cao, thấp, rộng, hẹp, béo, gầy…đua nhau khoe ra trước bàn dân thiên hạ.
   Người đàn bà ấy mua lại căn nhà tập thể của một gia đình công nhân chuyển về quê.
  Lặng lẽ, bí hiểm. Chẳng biết thông tin từ đâu, dân trong xóm thì thầm vào tai nhau: “ Bà ta có đến ba đời chồng, và vừa bị tù mười năm vì tội giết  người chồng thứ ba đấy!” “ Khiếp quá! Thế con cái đâu mà chỉ có một mình?” “ Nghe bảo có một thằng con đang đi trại giáo dưỡng.” Người ta tránh xa người đàn bà ấy như tránh một con hủi, như tránh một kẻ phản động nguy hiểm. Họ kinh khiếp hơn cả căn bệnh thế kỉ đang làm cả  nhân loại ghê sợ! Và người đàn bà ấy có lẽ cũng biết điều đó nên chẳng đến nhà ai. Mà cũng đến vào thời gian nào nữa? Chị ta đi từ hai giờ sáng, và về lúc đã tám giờ tối. Điện sáng chốc lát. Tiếng nước dội ào ào, tiếng bàn chải xoàn xoạt... Rồi tắt ngấm, nhà tồi thui. Tôi cũng đã từng “rình” để chộp cơ hội lúc điện bật sáng để  xin chị kí vào cuốn sổ phổ cập mà năm nào giáo viên cũng phải đi từng hộ dân để điều tra. “Bà ta làm nghề gì?” “Ối dào, chắc cái nghề gì đó không đàng hoàng ấy mà!” Đấy, cái xóm “dân góp” của tôi thường quan tâm đến người khác như vậy. Người ta bàn tán xì xầm ít lâu rồi thôi. Vả lại, việc ai người ấy làm, hơi đâu!
  Tôi sững người mất một phút trước khuôn mặt đầm đìa nước mắt của chị. Nếu người đứng cạnh không la lên oai oái vì que hương đang cháy của tôi rơi trúng chân thì tôi vẫn còn ngẩn tò te như thế. Nhặt que hương lên, miệng nam mô mà tâm trí tôi dồn hết cả vào người hàng xóm của mình. Từ lúc ấy, tôi cứ như một cái đuôi bám riết lấy chị, đi từ điện này sang điện khác của chùa Cần Linh. Đến đâu chị cũng khấn, để rồi nước mắt lại nhòe nhoẹt trên khuôn mặt xạm đen. Lấy ống tay áo quẹt nước mắt, chị cắm hương lên ban thờ. Tôi lại làm theo như một cái máy. Cắm xong những que hương cuối cùng lên mộ các sư ở ngoài vườn, chị quay lại, nói rất nhỏ nhưng tôi giật nẩy mình như đang làm một việc khuất tất bị bắt quả tang:
-         Cô giáo cũng đi chùa đấy à?
-         Dạ…vâng…em …
-         Tôi gửi các con ở đây nên ngày lễ nào trong năm cũng đến.
 Thế rồi chúng tôi cùng quỳ  làm lễ, đọc kinh trước điện Tam Bảo, hoà giọng vào hàng nghìn tăng ni phật tử khắp nơi về chùa nhân ngày đại lễ cầu an giải hạn.Tôi ngạc nhiên thấy chị thuộc hết các bài kinh cầu nguyện mà vất vả lắm tôi chỉ nhẩm theo được vài ba câu quen thuộc, còn nữa thì phải lần giở quyển kinh dày cộp mà dán mắt vào đọc từng dòng.
  Là ngày đại lễ, nhà chùa tổ chức nấu cơm chay đại chúng. Tôi nắm tay chị kéo vào một mâm cơm đã có bốn người đang ngồi đợi. Chiều hôm đó, tôi quyết định ở lại  để cùng làm lễ cầu siêu cho các con của chị.
  Đêm. Khu trọ của nhà chùa chật ních người. Trên những phên liếp, những tấm ván mỏng, người ngồi , người nằm , người dở nằm, dở ngồi. Râm ran. Rì rầm. Rồi tất cả lặng lẽ vào đêm trong cái sâu thăm thẳm của cõi trần. Lần đầu tiên tôi thức trắng đêm. Chị đã kể tôi nghe về cuộc đời của một kẻ hồng nhan đa truân.
 
   Chị là con gái đầu lòng của một gia đình có đến chín chị em. Vất vả, lam lũ lắm, nhưng ở tuổi dậy thì, chị rạng ngời như vầng trăng mười sáu. Đôi mắt sáng long lanh, nhìn ai cũng thật dịu dàng. Trường cấp ba cách nhà đến gần mười cây số, nhưng chị không ở kí túc mà đi về để chiều còn tranh thủ giúp bố mẹ làm công việc đồng áng. Những mẩu thư tình viết vội của các “chàng” trong lớp, trong khối không làm chị bận tâm. Thầy giáo chủ nhiệm lớp mười năm ấy còn rất trẻ, quan tâm chị lắm, muốn được hàng ngày đèo chị về tận nhà, chị khéo léo chối từ. Học giỏi, hát hay, múa dẻo, là cây văn nghệ xuất sắc của trường, chị ước mơ trở thành một sinh viên trường Văn hoá Nghệ thuật. Chị sẽ với tới ước mơ ấy trong tầm tay nếu như năm đó bố không đột nhiên ngã bệnh rồi liệt hẳn nửa người!  Một đàn tám đứa em, đứa lớn nhất vừa vào cấp ba, đứa nhỏ còn tập đi lẫm chẫm! Mẹ lo và buồn đến suy sụp. Chị trở thành trụ cột trong cái gia đình mười một người. Việc đồng áng, việc thuốc thang... lo toan, tần tảo. Cuối cùng, may nhờ một gia đình người quen biếu lượng cao hổ cốt, bố đã dậy tập đi rồi đỡ hẳn. “ Thôi, chậm một năm thi đại học có hề gì!” Chị nghĩ vậy và quyết tâm ôn để dự thi vào năm sau.
  Nhưng, tháng mười năm ấy, vừa gánh lúa về, chị nghe tiếng nói chuyện thật rôm rả trong nhà. Gia đình vô tư biếu lượng cao ấy đã sắm sửa lễ vật đến hỏi chị về làm dâu! Chị bàng hoàng không thể tin nổi. Bố ngậm ngùi nói với đứa con gái đầu lòng:
 - Nhân duyên của con, bố không ép. Nhưng bố sống khoẻ được như thế này, ơn anh chị đây nhà mình trả bao nhiêu cũng không đủ. Con là đứa học hành đến nơi đến chốn, bố tin rằng con sẽ có được suy nghĩ thấu đáo, con à.
  Nước mắt rưng rưng, chị cúi đầu đáp đền chữ hiếu!
   Mười tám tuổi, chị lên xe hoa. Giã từ tất cả ước mơ hoài bão!
Bảy tháng mang thai, đứa trẻ sinh ra èo oặt sống được một ngày, chỉ cho chị nhìn mặt rồi lặng lẽ về trời!
   Hai mươi hai tuổi, bốn năm làm vợ, ba lần sinh con, ba lần chị lặng lẽ đưa con về với đất!
-         Đồ đàn bà vô phúc!
Mẹ chồng chị đay nghiến, chì chiết rồi buộc cả hai vợ chồng phải kí vào tờ đơn li hôn.
  Chị trở về cùng bố mẹ và các em, hùng hục làm để quên đi tất cả.
   Nhưng ông trời vẫn trêu ngươi người đàn bà bất hạnh. Chị vẫn còn rất đẹp. Ừ, chị mới ngoài hai mươi thôi. Cái vẻ đẹp mặn mà, đằm thắm ấy hút hồn cả những chàng trai chưa vợ. Họ sẵn sàng bỏ cô người yêu tuổi trăng tròn để trồng cây si trước nhà người đàn bà trẻ có mái tóc dài mượt, có làn da mịn màng mà dù dầm mưa dãi nắng vẫn mát như hoa huệ! Và đặc biệt, họ đắm say, thèm khát trước sự tròn đầy, viên mãn sắc xuân của người phụ nữ trẻ đã qua sinh nở!
   Mặc những lời tán tỉnh nhảm nhí, mặc cả những câu chua chát của mấy cô gái trẻ, mặc những răn đe: “ Con trai tơ mà mơ nạ dòng, mẹ không bao giờ chấp nhận đâu mà theo đuổi!”, chị vẫn ngày hai buổi từ nhà ra đồng rồi từ đồng về nhà.
     Các em lần lượt học xong, đi làm rồi lần lượt lập gia đình. Đứa út cũng đã bắt đầu vào cấp ba. Chị tròn ba mươi tuổi.
   Có anh thương binh ở trại điều dưỡng thương chị lắm. Anh đặt vấn đề thẳng thắn với bố mẹ, chị lên xe hoa lần thứ hai.
  Xe rước dâu về đầu ngõ. Pháo nổ râm ran. Tách…tách…tách…Đùng! Đùng! Đùng!
  Người chủ hôn vừa định cất lời thì chàng rể hoảng loạn, chạy bạt mạng ra cửa, miệng hô vang: “ Tấn công! Anh em ơi! Nhằm thẳng quân thù: Bắn!”.
  Đám cưới tan. Chàng rể biệt tăm tích. Xe dâu quay về nơi xuất phát.

  Cậu út đã học xong trung cấp, đi làm và cưới vợ, ở chung với bố mẹ già và “bà cô” vô duyên. Bà cô đã tròn ba mươi sáu tuổi! Nếu có duyên, con đầu lòng đã là chàng trai mười bảy! Đằng này, chị vẫn đơn côi.
    Nghe lời em và thương bố mẹ già hàng ngày sầu não, chị quyết định lên xe hoa lần thứ ba. Chồng chị là một người đàn ông thua chị hai tuổi, khỏe mạnh nhưng hay quá chén đến mức “quên”  lấy vợ.
   Lấy nhau về một thời gian, chị mới hay, anh ta không chỉ hay say bét nhè mà còn là kẻ “ xương sườn mọc dọc”. Mặc chị quần quật cả ngày không hết việc, người đàn ông của chị đánh một giấc từ tối đến tám giờ sáng, khề khà chè xanh, thuốc lào rồi lân la ra quán. Có tiền cũng uống, không có tiền cũng uống. Mùa, lúa chưa kịp về đến nhà, các con nợ đã xách bì, quảy thúng đến thu. Nhà lâm vào thiếu đói triền miên vì lúa đã trở thành tài sản của kẻ khác khi đang là cây mạ!
    Chị nhớ cái ngày sinh con, đang nằm trong buồng kín, hỏi tiền uống rượu không có, hắn lôi chị ra đánh thừa sồng thiếu chết. Chị cắn răng chịu đựng để che cho đứa con trai ba ngày tuổi không bị dính đòn.
   Chị nhớ lúc con vừa tròn tháng, uống rượu say, hắn phang cái xương ống chân bò vào mặt chị, nhoe nhoét máu.
  Chị không nhớ được đã bao nhiêu lần, đang đêm hắn uống rượu về, chị ôm con chạy cửa sau, nấp trong ruộng lúa. Muỗi và kiến cắn con sưng hết chân tay.
   Càng ngày, hắn càng như con thú dữ. Theo thói quen, cứ rượu vào là đánh vợ.
  Ai mách vị thuốc nào chữa được chứng nghiện rượu, kì công mấy chị cũng làm. Nhưng vô ích!  Một người mách nhỏ: “ Có thứ thuốc này, đảm bảo bỏ vào rượu uống là hắn chừa đứt. Chừng này chia ra hai lần nghe chưa?”. Chị cầm gói thuốc. “ Nghiện nặng thế, chia ra chắc nhẹ liều, như những lần trước lại không được” Chị nghĩ thế và thả cả gói vào. Hắn uống, năm phút sau, người giật giật, sùi bọt mép, đầu hắn ngoẹo sang một bên, mắt trợn trừng. Hắn tắt thở.
       Chị ra đầu thú vì tội giết chồng. Xét tất cả mọi chứng cớ, chị lĩnh án mười năm tù.
    Ra tù, đứa con trai đã buộc phải vào trường giáo dưỡng. Chị bán nhà và đất, trốn chạy cái quãng đời tăm tối và cũng là để trốn miệng lưỡi thế gian. Nhưng  trốn vào đâu ?“Con chim cái lông, con người cái tiếng, phải không cô?”. Tôi lặng lẽ thở dài.
- Tôi gửi ba con của người chồng đầu vào đây cho các con được siêu thoát. Và tôi cũng quen trút bỏ nỗi buồn phiền nơi cửa chùa cô ạ. Nếu có căn tu, tôi đã vào chùa. Nhưng số tôi còn nặng nợ trần gian, kiếp này phải trả - Giọng chị vẫn đều đều nửa như tâm sự, nửa như tự nói với mình.
-         Thế lâu nay chị làm gì mà cứ đi đêm về hôm như thế?
- Cậu út mua xe chở hàng. Tôi xin theo nó bốc hàng lên xuống, mỗi tháng nó trả hai triệu. Mệt lắm, nhưng cô bảo, người như tôi, giờ ai thuê làm việc gì? Thôi thì cố sống, còn chút hi vọng về đứa con, may ra nó thay tâm đổi  tính...
    Bây giờ, khi tôi viết những dòng này, chị đã tham gia vào tổ thợ xây trong xóm  cùng những người về hưu mất sức khác. Ngôi nhà của chị đã sáng ánh điện từ chập tối đến khuya, tiếng ti-vi phát ra vừa ấm áp, vừa trong trẻo.






CỘNG HÒA XÃ HỘI CHỦ NGHĨA VIỆT NAM
Độc lập – Tự do – Hạnh phúc.

Quỳ Hợp, ngày 10 tháng 2 năm 2014
ĐƠN XIN PHÉP

Kính gửi: Toàn thể các thành viên của làng blogspot
Tôi tên là: Nhật Thành Hồ
Là thành viên của làng blogspot.
Tôi viết đơn này kính xin tất cả mọi người trong làng cho phép tôi nghỉ đăng bài một thời gian.
Lí do: Tổ chức lễ thành hôn và nghỉ tuần vỡ mật.
Rất mong mọi người chấp nhận, tôi xin chân thành cảm ơn
(Do điều kiện kinh phí có hạn, không mời mọi người tham dự được, xin sự lượng thứ )
NGƯỜI VIẾT ĐƠN

Nhật Thành Hồ

15 nhận xét:

  1. Hix, chị đi lấy chồng thiệt hả?

    Trả lờiXóa
  2. Blogspot ngày 10 tháng giêng năm Giáp Ngọ

    BIÊN BẢN CUỘC HỌP
    Phiên toàn thể HĐNS làng BLOGSPOT
    VV: Xét đơn tạm nghỉ đăng bài của công dân Hồ Nhật Thành.
    Sau khi nghe công dân Hồ Nhật Thành trình bày và ý kiên đồng góp của hội đông lãnh đạo làng BLOGSPOT.
    QUYẾT ĐỊNH
    1. Căn cứ vào lệ làng, phép nước từ thời cổ xưa đến nay quy định tại điều 5 là: Công dân làng : Vui duyên mới không quên nhiệm vụ - Do đó Công dân NTH vẫn phải đăng bài lên bình thường. Xét thấy nếu không viết các truyện khác được thì có thể tường thuật trực tiếp quá trình diễn biến của TUẦN TRĂNG MẬT(Càng chi tiết càng tốt)
    Ghi chú: Những bài tường thuật nhất thiết phải có ảnh minh họa.
    2. Công dân Hồ Nhật Thành viết: "Rất mong mọi người chấp nhận, tôi xin chân thành cảm ơn" Vậy nếu không chấp nhận thì không cám ơn à! Đó là coi thường hội đông lãnh đạo làng lại càng không chiếu cố.
    3. Xét thành tích bấy nay của công dân Hồ Nhật Thành được bà con làng BLOGSPOT yêu mến, có nhiều bài viết hay cho làng ta đọc. Do đó bỏ qua tất cả các lỗi mà thả lỏng muốn làm gì thì làm.
    4. Mọi người chiểu quyết định thì hành và linh hoạt áp dụng cho đúng với tình hình của xóm.
    Chủ tịch hội đồng
    Mù văn tịt - đã ký.
    Cuộc họp kết thúc lúc 23h59' cùng ngày.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Quên không nhắc, tem bạc và tem đồng luôn thể nhé.

      Xóa
    2. Là bác thương mà nói thế, em e dập mật hoặc vỡ mật mất thôi!

      Xóa
    3. Lấy chồng có làng có xã ,có lý trưỡng ông xạ, ông hương Nguyên tắc lệ làng ai lấy chồng thì phải nộp cheo sao ông lý Thắng quên rồi hử Lấy gì cho làng uống rượu đây ?

      Xóa
  3. Chúc cô NT hạnh phúc, ca hai ko ai ko vỡ mật mà vỡ cái kén :d

    Trả lờiXóa
  4. Chúc Mừng Nhật Thành Hồ.
    Mừng bạn tìm được ý trung nhân xây dựng gia đình hạnh phúc!

    Trả lờiXóa
  5. Chị lên xe hoa à - Chúc mừng chị, Chúc chị hạnh phúc viên mãn

    Trả lờiXóa
  6. Chị à, em đang chăm chú câu chuyện thì bị hấp dẫn hơn bởi cái đơn xin phép ở dưới. Theo em là vui duyên mới nhưng cũng đừng quên nhiệm vụ viết Blog chứ. Em chờ chị sớm viết nhé!

    Trả lờiXóa
  7. Chúc em luôn khỏe vui và mọi sự tốt đẹp an lành như ý của mình!

    Trả lờiXóa
  8. XUÂN CỦA LÒNG TÔI
    February 12, 2014 at 1:25pm

    Xuân của trời mây hay của ai
    Của hàng tơ liểu với mây bay
    Của trăng với gió vườn hoa thắm
    Của ánh bình minh nắng ngập đầy !

    Xuân của ngàn hoa muôn sắc hương
    Tóc tiên ai đó tuổi thiên đường
    Vườn hoa muôn sắc trần gian ấy
    Xuân của tình yêu xuân nhớ thương...

    Xuân của ngàn mây gió thoảng trôi
    Mùa xuân hoa nở ngát hương trời
    Hương xuân trên tóc nàng tiên nữ
    Với cả một trời xuân thắm tươi !

    Xuân của tình yêu hương cỏ hoa
    Nắng xuân rơi rớt đọng vai ngà
    Tiết xuân lành lạnh hồn trinh nữ
    Em ở phương nào có nhớ ta ?

    Ta nhớ nàng xuân ta nhớ em
    Nhớ mùa xuân cũ gió êm êm
    Mà nay đã mấy mùa xuân đến
    Xuân của muôn đời trong trái tim !

    Vườn xuân ai đó gió mênh mông
    Gió thoảng hương mai gió lạnh lùng
    Trong cõi lòng ta xuân đến mãi
    Canh năm gà gáy ở bên sông !

    Xuân của hồn tôi xuân thắm tươi
    Gió xuân mơn mởn dáng ai cười
    Mà trong ánh mắt tình thăm thẳm
    Với cả một trời mây nước trối ...!

    Xuân nghĩa là hoa xuân của em
    Mùa xuân còn mãi ở trên tim
    Tim tình ân ái mùa xuân mộng
    Như lá hoa mơ ở trước thềm.....

    Sài gòn 12/2/2014 ( nhầm 13 tháng giêng Tết Giáp Ngọ)



    ĐƯA EM VÀO THIÊN THAI


    Tình yêu như gió mây

    Nghe hồn lên cơn say

    Mùa xuân tình đứng đợi

    Hoa yêu nở ngập đầy...!


    Môi tình yêu gió thoảng

    Mắt tình yêu long lanh

    Như trăng in đáy nước

    Trong vườn yêu lá xanh !


    Tóc tình yêu bay bay

    Tóc thiên thần của ai

    Đứng bên bờ gió thoảng

    Theo gió mây chiều bay....


    Rồi hồn ai mơ mơ

    Trên môi hồng tiểu thơ

    Mưa tình yêu còn ướt

    Yêu em đến dại khờ..!


    Tình yêu nào đắm say

    Tình yêu nào ngất ngay

    Bên em nàng tiên nữ

    Cho hồn thơ bay bay....!


    Mùa xuân nào yêu thương

    Mùa xuân nào vương hương

    Bên em hồn phơi phới

    Yêu nhau tuổi thiên đường...!


    Mùa xuân nào ngất ngây

    Cho tình lên cơn say

    Mùa xuân nào réo gọi

    Đưa em vào Thiên Thai....!


    (sáng tác lúc 18 tuổi)



    XUÂN VỀ TRONG MẮT EM YÊU

    Cho em yêu quý Quỳnh Như (con gái Thầy Tám Tải Tổng Giám thị trường Khuyến Học
    Angiang thời đó)

    Xuân về trong mắt em yêu
    Xuân đi trên dáng yêu kiều giai nhân
    Trên môi ai đó tuyệt trần
    Sắc hương kiều diễm trần gian mấy người
    Nàng là gió thoảng mây trôi
    Thoáng qua rồi mất cho tôi thẫn thờ
    Cho tôi ngồi đó mộng mơ
    Đến nàng tiên nữ tôi chờ ngàn năm
    Mắt em sáng tợ trăng rằm
    Hàng mi cong vút mày tằm dáng tiên
    Trần gian nhiều kẻ đảo điên
    Ai ai cũng chết bởi điên vì tình
    Ai điên thì cũng như mình
    Bởi tiên giáng thế trần miền An Giang
    Ngày nao ta đã thấy nàng
    Tương tư muôn kiếp lỡ làng tình ta
    Nhớ em nhan sắc đậm đà
    Tình là chiếc bóng bay qua một thời
    Cho ta ngồi nhớ trời ơi
    Quỳnh Như em hởi suốt đời sao quên...!

    (bài nầy mình viết lúc 20 tuổi lúc đó Quuỳnh Như chỉ đến nhà mình một lần rồi ra đi mãi mãi
    Nàng là em giòng họ của Diễn Viên điện ảnh Thẩm thúy Hằng là người đẹp nhất trên thế giới nầy
    lúc đó mà hiện nay và có lẻ 300 sau chưa có ai có thể đẹp hơn Quỳnh Như và còn đẹp hơn chị họ
    của mình là Thẩm Thúy Hằng)

    TỪ ĐÂY VỀ SAU MÌNH VIẾT BÊN FACEBOOK : Baoloc Maurice
    Website : baolocmaurice.net và blog spot : baoloctc.blogspot.com
    Bạn nào thích thơ mình thì đến, còn ai chê thì thôi cũng không sao !
    Bạn bào muốn xem thơ Phật Bà Quán Thế Âm, Phật ADi Đà, Phật Thích Ca
    thì hãy click chuột lên google : Thơ về Phật Bà quán thế Âm của Baolocmaurice Cung Trầm Vũ Lang
    sẽ có ngay ! Thân ái gởi thông điẹp nầy đến tát cả mọi người ! Mến !

    Trả lờiXóa
  9. Thăm chị manh giỏi qua Web mình nhé ! hoạc blog : bao-loc108.blogtiengviet.net có toa thuốc trị bệnh hoặc blog spot cũng có !
    Chúc chi một đời an vui hạnh phúc BY giàu sang và đại đến 120 tuổi nếu chị xem và áp dụng bài thuốc của mình nhờ mình gởi thông báo đến các thầy cô giáo khác nhé !

    Trả lờiXóa
  10. Chúc chị ngày Valentine nhiều niềm vui và ngọt ngào hạnh phúc bên người thương yêu của mình

    Trả lờiXóa
  11. Chuyện hay nhưng quả là số phận .đang ngậm ngùi thì bỗng có tin vui .Chúc mừng em đã tìm đc hp cho mình
    Nhân ngày lễ tình nhân em lên xe hoa đó là một điều vô cùng ý nghĩa ,chẳng hay duyên số trời xe Chúc em hp

    Trả lờiXóa
  12. Ôi ngày va lung tung thông báo...rung rung.Am áp nha cô giáo :D

    Trả lờiXóa