Mời bạn cùng chia sẻ với blog HƯƠNG NGÀN của Nhật Thành.

Chủ Nhật, 19 tháng 7, 2015

CHUYỆN THƯỜNG NGÀY.


  Tiễn anh ra đến cổng, nàng dừng lại. Anh đặt tay lên vai nàng, dặn:
- Có việc gì thì em gọi điện cho anh, đừng ngại. Nhớ chưa?
- Dạ.
-  Người ta nói, xa xôi năng đi lại cũng nên gần, gần mà ít đi lại cũng thành xa. Giờ hoàn cảnh em, mẹ con đàn bà, anh ở xa  nhiều lúc nghĩ vừa thương, vừa lo. 
 Nàng gắt:
- Thôi, em sống được mà, anh nghĩ ngợi làm gì? Về đi anh, khéo mà mắc mưa chiều đó.
  Anh phóng xe đi. 
                                                *  *
                                                  *
Chị hàng xóm kế bên, một người  nghỉ hưu mất sức mấy năm nay, lật đật chạy sang chị kế bên nữa, chị ấy về một cục (tức là về theo chế độ 176) thầm thì:
- Này, nhìn còn phong độ lắm nha.
- Ai cơ?- Một Cục hỏi.
- Thì ai nữa! - Rồi chỉ tay sang nhà nàng - đến từ lúc khoảng 12 giờ, mới về xong. Chia tay lưu luyến lắm!
- Thật a? -  Một Cục trố mắt - những hơn hai tiếng đồng hồ...hi hi...
 Chị hàng xóm kế bên nữa, đang nghỉ chờ hưu, vừa bước vào đã hỏi dồn:
- Có phải đi cái xe máy màu đen, người cao cao gầy gầy, đúng không, đúng không?
 Mất Sức xác nhận:
- Đúng rồi, người cao cao, tầm sáu mươi gì đó...
- Mặt mũi thế nào? 
- Đội mũ bảo hiểm che kín mít, có thấy mặt đâu!  Mất Sức đáp.
- Không thấy mặt mà bảo tầm sáu mươi, bà đúng là...-  Chờ Hưu kéo dài giọng.
 - Thì nhìn dáng người cũng đoán được chứ sao?- Mất Sức chống chế.
- Thôi, tuổi tác quan trọng gì - Một Cục dàn hòa vì biết hai bà này hễ nói chuyện  câu trước thì câu sau cãi nhau - vấn đề là cô giáo định thế nào?
- Còn thế nào nữa,  chuẩn bị tiền mừng đi là vừa - Mất Sức nói như đinh đóng cột!
- Này, vậy theo hai bà thì lúc trưa... thế nào nhỉ? Hi...hi...Hai đứa con cũng ở nhà mà?- Chờ Hưu thắc mắc.
- Ở nhà thì làm sao? Chỉ cần cho hai đứa mở vi tính chơi Gêm, có mà cả buổi cũng không rời mắt khỏi màn hình - Một Cục khẳng định dứt khoát.
- Ừ nhỉ, nhất là mở nhạc lên nữa, có mà động đất cũng không biết, nói chi là...hi...hi...- Mất Sức họa theo.
 Cả ba cười khúc khích. 
Rồi câu chuyện cứ râm ran, râm ran. Rằng chắc chỉ liên hoan chứ cưới kiếc gì, rằng biết đâu được, gặp đại gia thì còn cưới to hơn bọn trẻ ấy chứ, rằng có lẽ cán bộ về hưu, người ta chỉ mừng theo giá bình dân, cưới to mà lỗ à. Đề tài lại chuyển sang chuyện con cái bên ông ấy thế nào, cưới xong ở đâu. Ừ thì chắc là cô giáo bán nhà theo chồng chứ sao? Bán nhà đi là thất sách đấy, lỡ không trơn bọt ngọt lành thì mẹ con đưa nhau ở bờ ở bụi à? Hay là ông ấy đến đây ở? Đời nào đàn ông họ chịu thế! Ôi, phức tạp thât! Phức tạp thật! Chẳng thà cứ ở quách vậy có sướng hơn không!
Ba bà thở dài, y như đang bàn bạc để lo liệu việc nhà mình.
                                        *  *
                                          *
  Nàng đi từ sáng sớm, đến tối mịt mới về. Vừa tắm gội xong thì đã thấy Mất Sức sang:
- Đưa cho cô giáo quả mướp mà nấu canh. Mướp hương đấy, thơm lắm.
- Dạ, em cảm ơn chị - Nàng vừa sấy tóc vừa đáp - chắc con bé nhà em nấu rồi.
- Ừ, thì cất trong tủ lạnh, mai nấu.
Rồi chị ta ngó vào mặt nàng:
- Này, đi về à? Xa không? Ý định thế nào? Bọn tôi đang nghĩ là cô giáo phải ở lại ba bốn ngày cơ đấy.
- Chị hỏi gì mà em không hiểu?
- Cô giáo cứ giả vờ. Mà giấu làm gì! Hôm trước tôi đã thấy rồi,  còn phong độ lắm!
 Nàng lờ mờ hiểu ra. Rồi mỉm cười, nàng hỏi:
- Chị thấy ở đâu?
- Hai người lưu luyến trước cổng nhà đấy thôi, cả mấy người thấy chứ riêng gì tôi!
  Thế rồi, để tỏ ra là người luôn có trách nhiệm với cô giáo, Mất Sức bô bô tường thuật lại những ý kiến bàn luận của mọi người từ ngày hôm trước. Nàng ngồi nghe, nóng cả ruột. Trước khi ra về, người hàng xóm tốt bụng không quên dặn một câu muôn thuở:
 - Nói để cô giáo biết thế thôi, đừng trao qua đổi lại, có gì không phải lại mất đoàn kết xóm giềng cô ạ. 
 Chắc chắn là nàng sẽ không hỏi lại. Và để mọi người khỏi mất hứng, nàng sẽ không cho họ biết rằng, người đàn ông đó với nàng là con  cô, con cậu, lâu lắm rồi anh mới lên Quỳ Hợp thăm em. Và hôm nay nàng về quê làm lễ thất tuần cho cô, tức là mẹ của anh, người cuối cùng trong sáu chị em của thầy* đi về miền cực lạc!

                                             18/7/2015
                                                 NT

*Thầy: bố (cách xưng hô của một số vùng ở Nghệ An)

                                                         
    
        
  



47 nhận xét:

  1. Vậy thì một ngày nào đó MƯA đến thăm TH ở lại nửa ngày cho mấy chị hàng xóm bàn cả tháng luôn ha!...... hiiiii......

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mưa còn trẻ, ở nửa ngày hay một tuần thì họ cũng chỉ hỏi: " Nhà cô giáo có chú ở quê lên à?". Chú lên chơi chẳng có hứng buôn chuyện. He he...

      Xóa
  2. Thì các bà vẫn họp chợ ngàn năm nay rồi mà. Nhất là gái ế càng nhiều chuyện. Thế này Có Khi Nào gọi là tám chuyện... Hihi!
    Viết những chuyện thế này đăng lốc nhẹ nhõm, vui và dễ đọc. Chuyện dài thì tự viết và kín đáo vẫn hơn...!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh nói chí phải, gái ế luôn được quan tâm nhiều nhất trong mọi đối tượng.
      Có lẽ em cũng ngừng đăng chuyện dài kẻo rồi cứ "tra tấn" độc giả anh ạ.

      Xóa
  3. Đúng là chuyện thường ngày và ở muôn nơi có lẽ muôn đời vẫn vậy. Đọc thấy nhẹ nhõm thật. Rất cụ thể mà vẫn có tính khái quát cao đó nha.
    Rứa hồi nào mình cho chàng Tuân tới chơi mươi bữa coi mọi người bàn luận ra răng Nhật Thành ha.Gắng chờ nha em iu....

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Người ở quê tình làng nghĩa xóm rất gắn bó, nhưng có điều, họ cứ hay dò xét và quan tâm quá mức chuyện hàng xóm. Nhiều khi vì chuyện hàng xóm mà quên cả việc nhà chị nhỉ?
      Chị thương thì thương cho trót, để em khỏi chịu cảnh lời ra tiếng vào, chị cho anh Tuân "chính thức hóa" phần đời còn lại với em đi, được không? He he..

      Xóa
    2. Nỏ được mô. Chị chỉ cho mượn một tháng thôi. Để nó thiếu thiếu, đoi đói thế mới thích chứ cho nó no nê zùi nó lại chết mất thì toi Nhật Thành ơi.

      Xóa
    3. Em kể chị nghe câu chuyện này:
      Bà A và bà B là bạn thân với nhau. Một hôm bà A phát hiện ra là chồng mình tòm tem với bạn. A tức giận lắm, nhưng tức chồng thì ít mà giận bạn thì nhiều. Giận muốn nổ ruột nhưng A vẫn nhẹ nhàng:
      - Đáng ra cậu không nên làm thế với chồng mình chứ?
      - Tại chồng cậu làm trước chứ! B đáp.
      - Nhưng tại sao cậu vẫn đồng ý khi người đó là chồng của bạn?
      - Vì cậu là bạn thân của mình.
      - ???
      - Là thế này: đàn ông thường ham của lạ, mình chẳng hơn gì cậu nhưng với chồng cậu thì mình lạ hơn.
      - ???
      - Nói đến thế mà cậu vẫn không hiểu! Thế này nhé: khi mình trở thành quá quen với ông ấy rồi, thì cậu sẽ trở thành của lạ của chồng mình. Lúc ấy, chồng cậu sẽ ham cậu như lúc này đang rất ham mình vậy.
      A bắt tay B thật chặt:
      - Cảm ơn cậu nhé. Vậy thì để trả ơn, mình cũng sẽ giúp cậu y như cậu đang giúp mình vậy!
      He he...một tháng đã biến lạ thành quen chưa chị Thu ơi!

      Xóa
    4. Nếu NT có người để trao đổi thì mình cũng trao đổi luôn hè. Nhưng NT ứ có thì mình chỉ cho mượn thôi. Một tháng là thời hạn cuối cùng. Đã biến lạ thành quen chưa mình không cần biết. NT đồng ý không?

      Xóa
    5. Ứ có là không có. Vậy thì chị nói sai rồi! Phải nói là "NT chưa có". Thôi thì chị cho em mượn đến khi nào có em trả. Nếu nóng ruột sợ em dùng hỏng thì chị tìm cho em đi. He he...
      Nhưng chị nhớ câu này: "Cho vay quyền ả, khi trả quyền em!"

      Xóa
    6. Gái xứ Nghệ khôn quá hè. Mình lại mắc dại với em zùi. Nhưng nỏ sao. Quân tử nhất ngôn mình vẫn quyết định cho mượn. Nếu không trả mình tin là mình vẫn dư khả năng đòi về. Cứ thử liều một phen xem!

      Xóa
    7. Răng mà chị Song Thu nhẹ dạ rứa hè
      Chị đọc Tam quốc Chí thì sẽ biết nhân vật Điêu Thuyền là răng hý , đó đó giờ đầu thai về đất Quỳ Hợp rồi . Bảo đảm với chị cho mượn anh Tuân , không cần 1 tháng mô , chỉ cần 3 ngày thôi thì đố chị nhận ra . Người ta hay có câu nói " Mượn mâm thì đâm cho thủng " .. Chết rồi , nguy rồi
      Hòn Sỏi và Nhật Thành răng lại viết bài giống nhau là răng hè . Đều về chủ đề ngoại tình ...

      Xóa
    8. Viết bài về chủ đề ngoại tình mô rứa anh Salam? Nội còn chưa tìm ra nói chi là ngoại!
      Chị Thu đồng ý rồi, đừng chọc gậy bánh xe nha.

      Xóa
  4. Hihi. Nàng mà không phân bua một câu để mấy bà đó hiểu, thì có thể tiếp theo như này:
    Mất sức:
    - Này các bà, sau lần "mặn nồng" ấy chưa thấy chàng quay lại nhỉ.
    Chờ hưu:
    - Quay lại rồi, mới lúc chiều các bà không ở nhà. Mang theo một túi quà to, chắc để lấy lòng hai đứa.
    - Thế à. Có ở lại lâu không? Bọn trẻ ở nhà hay đi vắng. ...
    (Một cục tiếp lời)
    Mất sức phán đoán xanh rờn:
    - Đàn ông phong độ gặp gái... hai con vẫn còn ngon như búp bê thế thì có mà chạy đằng trời.
    Hehe. Em góp xong rồi chuồn đây chị ơi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị rút kinh nghiệm rồi, càng phân bua, họ càng không tin. Và càng khong ti thì câu chuyện càng được truyền đi một cách chóng mặt vì những cuộc tranh luận như thế càng ngày càng nhiều người tham gia.
      Câu chuyện tiếp theo của em hoàn toàn chính xác! Chỉ đính chính là không ngon như búp bê nữa đâu hoe ạ. Phải là thế này:
      - Gớm, nắng hạn gặp mưa rào, còn gì bằng! Hi hi...

      Xóa
  5. Đây gọi là nhiều chuyện rất hợp với Hòn Sỏi và Mệ Tám Ù
    Có một người đi qua một căn nhà vó hai vợ chồng đang cãi nhau . Người đó nói với người thứ 2 : Hai vợ chồng ấy oánh nhau ghê quá . Người thứ hai kể cho người thứ 3. : Con vợ hỗn quá thằng chồng xỉa cho một dao . Người thư ba kể cho người thứ 4 : con vợ đòi cắt trym thằng chồng , thằng chồng điên tiết lên đâm chết con vợ .. Cứ như thế câu chuyện càng ngày càng được nâng lên một mức độ mới . Đièu đáng nói là ai cũng khẳng định là mình tận mắt nhìn thấy , để tăng thêm sức nặng cho câu chuyện của mình
    Cũng như có một vụ tai nạn , có những người đứng lỳ từ đầu tới cuối , kể cho những người đến sau , cứ như vạy cả buổi , lần sau thì cáu chuyện được thêm mắm thêm muối càng ly kỳ hơn . Ta gọi đấy là những người " Lắm chuyện "
    P/ s Bữa mô về Vinh Salam sẽ lên Quỳ Hợp ở hẳn 1 tháng , thì mấy Mệ sẽ tha hồ chuyện để kể hý .. Hè hè hè

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nói cho anh Salam nghe:
      Salam là "nghi án" lớn nhất trong vụ đi VT-SG đó nha. Anh biết vì sao không?
      - Trong 3 người, hai người kia đàng hoàng lên phòng, chỉ có kẻ dấu mặt mới đáng nghi.
      - Đến vào lúc đã quá khuya, trời lại mưa tầm tã. Gọi điện rủ nhau đi đâu đó gần nửa tiếng (đánh nhanh rút nhanh)
      - Sáng mai thấy NT mắc quần trái!
      ( Khi anh gọi em không muốn xuống sảnh là vì ngại thay đồ, mà mặc đồ ngủ thì mất lịch sự, anh gọi mãi đành thay đồ để xuống. Trở về phòng, mắt nhắm mắt mở mặc đồ lúc nãy thay ra, không lộn lại. Tình ngay lí gian, cãi sao nổi?)
      Bên PB em đăng Ả HOE RA PHỐ của lão Tan cho các cô đọc, môt cô còn hỏi: "Sao không thấy kể chuyện NT mặc quần trái nhỉ?"
      Đúng là có tiếng mà chẳng được miếng gì!

      Xóa
    2. Mệ Nhật Thành ăn gian !
      Chắc hôm gặp Lão Tân thì mới mặc quần trái , chứ khi gặp Salam thì mặc đầm nghe Mệ , cái đầm trắng chấm đen . Hôm đó không mặc quần gì cả , Salam dấu máy dưới chân ghế chụp ngược lên hì hì hì . . Bữa mô cho Lão Tân xem để coi Salam nói có đúng không " 6 bức lận " . Cài Viber đê , rồi Salam gửi hình cho , đùi trái có 2 cái sẹo hì hì hì .. Salam lựu đạn lắm đó nghen hì hì hì

      Xóa
    3. Này, lựu đạn gì thì cũng phải đọc còm cho kĩ nha. Phần trong ngoặc đơn ấy, rõ chưa?
      Dấu máy dưới chân ghế nhưng quên bật đèn, chụp chỉ thấy đen thui thôi à. Còn bật đèn lên, trắng không tì vết nha.

      Xóa
    4. Mệ NT run rồi
      Nói cho nghe nè máy của Salam là Galaxy đời mới không cần bật đèn , chỉ cần ánh sáng mờ mờ thôi cũng chụp rất nét . Mà hôm đó sảnh khách sạn cũng sáng mơ mờ . Không tin thì bữa nào cho Lão Tân xác nhận xem Salam có nói xạo không ... Cá luôn và ngay .. Run đê .. Run đê hè hè hè

      Xóa
    5. Cơ sở đâu để Lão Tân xác nhận?

      Xóa
  6. 1- Chưa được dự lớp bổ túc của thầy tan-262 mà vô đây kể như liều mạng. Thôi thì một liều ba bảy cũng liều… hihi.
    2- Câu chuyện ngắn, súc tích, ngôn ngữ trôi chảy, nút thắt kịch tính xẩy ra cuối chuyện và liền được hóa giải ngay làm cho người đọc bất ngờ thú vị. Người Tàu mấy ngàn năm trước tạo ra chữ gian 姦 với sự tụ họp ba người phụ nữ (女= nữ ) ý rằng ba mụ đàn bà ngồi với nhau thì không còn gì là trung thành với chân thực nữa. Nhưng các bà Một Cục, Mất Sức, Chờ Hưu ngồi với nhau lại không tệ hại thế. Nhiệt tình các bà xuống quá độ âm, bàn chuyện cưới hỏi cô giáo với người đàn ông kia, mâm bàn ra sao, lỗ hay lãi, sau cưới cô giáo ở đâu, nhỡ về nhà chồng mà không “trơn bọt ngọt lành” thì làm sao. Có lẽ ba bà chị ruột của cô giáo cũng lo lắng cho em gái đến thế là cùng. Và qua hội ý của các bà cũng làm bật lên hình ảnh một cô giáo nào đó thật dễ thương. Còn nếu cô có thói tật gì đó thì các bà không tiếc già mà không xỉa xói vài câu.
    3- Bu tui rất tâm đắc món quà cây nhà lá vườn của bà Mất Sức mang tặng cô giáo. Không phải cà dái dê, dưa chuột, rau cải mà là “mướp hương đấy, thơm lắm”. Xuân Diệu có câu thơ “Tay anh hay cũng tay em nhỉ. Hương của tình hay hương của hương”. Yêu nhau đến độ cầm tay nhau mà không còn biết là tay ai nữa tức là yêu lắm lắm. Ba bà hàng xóm của cô giáo cũng yêu cô đến thế chớ có kém chi. Mướp hương không chỉ là mùi thơm của mướp mà còn là mùi thơm của tình người.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh Bu ơi hỡi anh Bu
      Đọc còm, em cứ gật gù, rung rinh!
      Những người hàng xóm của cô giáo rỗi rãi, hay buôn chuyện, nhưng họ là những người tốt. Họ thương cô giáo, không phản đối nếu cô có ai đó nhưng tính lo xa và hay lo hộ người khác như thế. Tiếng thở dài của họ cho thấy đó là những trăn trở thật lòng.
      Cô giáo cứ để cho họ nghĩ là có đối tượng đó rồi, kẻo hôm nay giới thiệu, ngày mai mối lái, mất thời gian lắm.

      Xóa
    2. Đúng lf bcs Bu...hiểu biết nhiều về Phtj gió nên nhìn đời và nhìn người thật nhân văn. Qua cái còm trên không chỉ chứng minh cho điều đó mà còn thể hiện cách đọc rất kĩ lưỡng của bác với tác phẩm của NT nữa nè> NT rung rinh là phải lắm

      Xóa
    3. Tại bàn phím của tôi bị lỗi chữ a mà tôi không để ý nên có một số từ trong còm trên bị sai lung tung cả. Xin sửa lại: Đúng là bác Bu...hiểu biết nhiều về Phật giáo....
      Mong mọi người đọc com thông cảm cho

      Xóa
    4. Xin tiết lộ với chị Thu điều này: Bác Bu nguyên là Trưởng ban lí luận phê bình của Hội VHNT tỉnh. Hiện chuyển vào Vũng Tàu và tiếp tục được mời đảm nhiệm chức vụ này ở đó nhưng bác chưa nhận.

      Xóa
    5. Hèn chi những nhận xét của bác Bu sâu sắc rứa

      Xóa
  7. Tôi sang bên đây "đáp lễ" bạn NTH. Bản thân vốn văn dốt vũ dát, đọc văn cứ chữ được chữ chăng, đọc xuống những cái còm lại còn mờ mịt hơn nữa, gì mà thấy bác Salam đặt máy hình chụp ngược cái gì, mà bạn NTH khẳng định là không bật đèn thì đen thui, còn bật đèn thì trắng không tì vết? Rồi lại ở khách sạn quần trái với quần phải?

    Chẳng hiểu gì hết, nhưng ngôn ngữ hiện đại... hãi quá nên về, hì hì!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. He he....Thường thì muốn hiểu nội dung một tác phẩm, phải vận dụng cả kiến thức ngoài tác phẩm đó, phải không bác Hiệp?
      Đùa thôi, rất vui vì bác sang chơi, nhưng rất buồn là bác mới ngồi một chút đã thấy sợ.

      Xóa
  8. May mà sự "hiểu lầm" và suy diễn của các Mệ ấy xuất phát từ lòng tốt ủng hộ nàng. Vả lại nàng là người tự do, nếu ko thì những đồn thổi đó có khi "cây chết tươi, người chết đứng "hoặc tan cửa nát nhà"...
    Anh được biết có đôi sinh viên yêu nhau thắm thiết. Một hôm cô gái đến gần nhà trọ của bạn trai mình, bất chợt thấy anh ta đang ân cần quyến luyến rồi chở một người con gái xinh đẹp trên xe đi trong đêm tối... Thế là cô bạn gái đó ko tìm hiểu mà ghen tuông, suy diễn và làm mình làm mẩy rồi chia tay bạn trai. Cô ko ngờ rằng đó chỉ là người chị con ông bác tiện đường đến thăm đứa em trai sinh viên - Người yêu của cô ta - rồi được anh ấy chở chị ra bến xe để về nhà...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Câu chuyện đôi sinh viên ấy chắc là ở thời xa xưa rồi! Tụi trẻ bây giờ không như thế. Kể cả khi có người thứ 3 chen vào thật thì họ sẵn sàng tuyên chiến với nhau để giữ lấy người mình yêu. Làm mình làm mẩy kiểu đó thì mất người yêu ngay đấy, không cần nói lời chia tay đâu nhà thơ ơi!

      Xóa
  9. Hừm.... Tác giả mà không nói rõ phần cuối , thì lão Trương chắc cũng mất ăn mất ngủ mấy bữa hè!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nếu nhà thơ mất ăn mất ngủ thì sẽ có cơ hội lĩnh tiền nhuận bút đấy Lão.

      Xóa
    2. Đúng như Lão Tan nhận định "Tác giả mà không nói rõ phần cuối thì lão Trương chắc cũng" ::
      Mất ăn mất ngủ phạc phờ
      Đêm ngày phờ phạc làm thơ thất tình
      Lấy tiền nhuận bút nuôi mình
      Vẫn không thoát khỏi thất tình tương tư
      Thẩn thờ ra ngẩn vào ngơ
      "Ốm lăn ốm lóc như sư trọc đầu"... Hì hì

      Xóa
    3. Nhà sư ơi hỡi nhà sư
      Miệng thì cứ niệm: "Nam mô"
      Tay lần tràng hạt, bụng mơ bóng hồng!

      Nhà thơ ơi hỡi nhà thơ
      Trong thơ réo rắt thất tình
      Ngoài đời em nò cứ rình ả kia!

      Xóa
  10. Cứ được nghe nhiều chuyện thường ngày như thế này cũng sướng ?

    Trả lờiXóa
  11. một cảnh gợi cho ngưởi ta hiểu lầm. bạn viết hay lắm/

    Trả lờiXóa
  12. Nàng ác thiệt chị ui. Nàng k đính chính, nàng sợ mất hứng hóng hớt của mấy bà tám, nàng cho họ xả thoải mái... Mai mốt có tin đồn hấp dẫn hơn nữa cho coi. Hì hì
    Đúng là chuyện thường ngày, cái này thấy hoài lun. Thui, cũng kệ thui chị hén. hì hì

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Thùy nói chính xác luôn. Nếu biết sự thật thì họ lại thêm một lần thất vọng vì...buôn lỗ. Mà buôn lần này lỗ lại phải thiết kế lần khác, nghĩa là nàng đang bị theo dõi dài dài.
      Những tin đồn kiểu như thế nàng quen rồi. Cứ hùa theo mà "đồn" với họ vui lắm em à.

      Xóa