Chiếc
xe con màu đen láng bóng tấp dần vào rồi ép hẳn chiếc xe máy suýt rơi xuống
đường mương bê tông. Gã đàn ông dừng xe, chống chân xuống, chưa kịp quay lại
nói gì với nó thì một người phụ nữ gương mặt đen xạm đã chiếu đôi mắt sáng quắc
vào đôi mắt thất thần của gã.
-
Mẹ nó làm gì mà…
Khi mấy tiếng ấy đang khó khăn chuồi ra từ cái quai hàm đã cứng ngắc của gã
thì nó đã bị hai thanh niên lực lưỡng xốc nách lên xe. Người phụ nữ cũng bước
lên theo. Chiếc xe lướt êm ru trên con đường nhựa phẳng lì lấp lóa nắng thu
vàng dịu .
Vệt nắng chiếu
một đường thẳng tưng từ cái lỗ đâu đó,
in giọt nắng hình e lip xuống nền nhà. Nó
ngồi bó gối, ngó trân trân vào giọt nắng đang rung rinh rất nhẹ. Tim nó chai
đi, trơ ra như một khối u đã bị vôi hóa. Nó chẳng có cảm giác sợ hãi, cũng
không ngạc nhiên vì sao nó bị bắt về đây. Gã đàn ông bao nó ăn uống trong nhà
trọ đã một tuần nay rồi. Gã hứa sẽ tìm cho nó một việc làm thích hợp. Nó cứ
chờ. Và đêm, sau khi làm tình với nó xong, gã lại lăn ra đánh một giấc ngon
lành như gã nhà nông sau một ngày cày ruộng mệt lử có thêm chén rượu nếp. Tảng
sáng, để lại cho nó ít tiền tiêu trong ngày, gã bảo: “ Yên tâm đi, vài ngày nữa
anh sẽ tìm được việc cho em.”. Hôm nay gã bảo sẽ chở nó đi xin việc. Và giờ,
trước mặt nó là vợ gã. Còn gã nghe nói đã phóng xe đi đâu mất tiêu!
Nó đang chờ những đòn hành hạ của
người đàn bà này. Những đòn đánh ghen mà
nó đã nếm trải mấy lần. Sau mỗi lần, nó đều tả tơi, nhàu nát như mớ rau cải dưa
trước đây ngoại nó nhồi trước khi cho vào vại muối.
-
Tên gì?
-
Tuyết.
-
Bao nhiêu tuổi?
-
Mười bảy.
-
Quê ở đâu?
-
Can Lộc.
-
Bố mẹ làm gì?
…
Nó im lặng. Người đàn bà nhìn nó, cái nhìn
không phải giận dữ, không phải hằn học. Một cái nhìn có gì đó như là sự xót xa,
như là sự thương cảm, như là một nỗi đau. Mặc! Nó cũng chẳng cần nghĩ ngợi gì
cho nhiều. Nó như chiếc lá vật vờ từ khi bà mất. Đã nhiều trận cuồng phong cuốn
chiếc lá xoay tít trên không trung rồi
lại hất xuống, lại vật vờ trong lấm lem bụi đất. Nó cũng không hơi sức đâu mà
suy nghĩ, mà lo lắng. Thì cũng chết là cùng chứ gì? Chết thì nó lại được gặp
bà, lại được bà vuốt vuốt mớ tóc vừa dày, vừa dài của nó mà bảo: “ Mày giống hệt
mẹ mày, nhất là mái tóc.” Rồi bà lại nhìn ra xa như ngóng chờ, như hi vọng…
Giống mái tóc dài của mẹ làm gì cơ chứ? Nếu
không vì mớ tóc dài, chắc gì mẹ đã bị bắt cóc? Mẹ là đứa con duy nhất của bà,
học xong lớp mười hai, mẹ ở nhà buôn bán
hoa quả để có điều kiện chăm sóc bà. Mẹ xinh lắm, nghe bảo từng đạt giải nhất
cuộc thi học sinh thanh lịch của trường cấp ba hồi đó. Cô bán hàng có nụ cười
tươi như hoa, cặp mắt đen lúng liếng và suối tóc mượt mà chảy tận gót chân tạo
nên vẻ mềm mại, dịu dàng, tha thướt
không chỉ đám mày râu mà phải đẹp cũng ngẩn ngơ đứng nhìn không chán
mắt. Bà kể cho nó nghe hàng trăm lần rồi, nó thuộc rồi mà vẫn muốn nghe. Nó nghe để được hỏi bà những
câu có từ “mẹ”.
-
Mẹ cháu lúc đó đã
yêu ai chưa bà?
-
Có, có yêu một
đứa học cùng lớp nhưng bà cấm.
-
Sao lại cấm?
-
Ôi trời, mới mười
lăm mười sáu, con nít con nôi, yêu với chả đương!
-
Thế khi mẹ bị bắt
cóc, người ấy có buồn không?
-
Nó khóc lóc hàng
tháng trời ấy chứ. Nó bảo nó sẽ đi tìm bằng được, không tìm được thì nó chết.
-
Thế sau đó không
tìm được mẹ, người đó có chết không?
-
Bố cô! Con người
ta chết có số chứ. Khi mẹ mày đột nhiên về sinh mày, nó đau khổ lắm. Rồi nó
quyết định lấy con bạn thân nhất của mẹ mày và cả hai bỏ làng đi làm ăn đâu xa
lắm.
Mẹ bị người ta
chụp cái bao tải và đưa lên chiếc xe công nông trong một buổi chiều nhập nhoạng
khi đang trên đường đi chợ về. Mái tóc dài trở thành sợi dây thừng quấn ngoài
bao tải trói chặt mẹ. Bà ngất lên ngất xuống. Rồi gần một năm sau, mẹ trở về
với cái bụng vượt mặt. Bà đang vật vờ như cái xác không hồn trở nên tươi tỉnh,
khỏe mạnh. “Con về là tốt rồi. Chửa thì đẻ, đẻ thì nhà có thêm người, con đừng
nghĩ gì mà khổ”. Bà vừa gội đầu cho mẹ, tỉ mẩn gỡ từng lọn tóc rối cho mẹ, vừa
thủ thỉ với mẹ như thế. Mẹ bị người ta bắt bán sang Trung Quốc nhưng may mắn
được làm vợ một người đàn ông đàng hoàng, tử tế. Mẹ bảo ông ấy cũng thương mẹ
lắm. Thay cho việc bắt mẹ phá thai khi
biết đó là con gái, ông ta đưa mẹ một số tiền rồi bảo về Việt Nam mà đẻ rồi
sang đây. Bà bảo, thôi con ạ. tốt cũng là người Trung Quốc. Con đừng nghĩ chuyện
sang đó nữa. Mẹ im lặng. Rồi mẹ nhẫn tâm bỏ đứa con mới bảy tháng tuổi cho bà
mà đi. Mẹ viết giấy để lại, bảo con đi kiếm thật nhiều tiền rồi con về, mẹ nuôi nó cho con . Bức thư nhòe
nhoẹt nước mắt của mẹ, nhòe nhoẹt nước mắt của bà. Mười mấy năm rồi, mẹ đâu về
nữa. Đường dây buôn bán phụ nữ sang Trung Quốc bị phá. Mẹ có tên trong danh
sách những kẻ cầm đầu đang bị truy nã. Nhưng nhờ có nó, bà đã gượng dậy để
sống. Sống mà nuôi đứa cháu bé bỏng. Sống mà hi vọng đợi chờ đứa con gái duy
nhất trở về. Bà đi làm thuê cho các quán ăn. Quán ăn bà làm lâu nhất là quán
cháo sáng của cô Hương. Cô Hương góa chồng từ hồi chưa đầy ba mươi tuổi. Cô quí
bà không chỉ vì bà chịu khó, cẩn thận mà còn vì bà là người kín miệng. Bà cứ
lầm lũi làm, chẳng muốn trò chuyện với ai. Những lúc đi học về rảnh rỗi, nó lại
đến phụ giúp cô thái rau lợn rau gà, bóc
mớ hành mớ tỏi. Ngày chủ nhật nghỉ học, nó theo bà đến phụ giúp cô từ ba giờ
sáng. Cô chẳng mất thêm tiền công vì bà bảo nó học làm cho quen, con gái con
lứa phải thạo việc gia đình, bếp núc. Nó bảo bà, cái ông San lòng lợn đến nhập lòng lúc ba rưỡi
sáng, lúc nào cũng vào buồng cô Hương, cả hai người vật nhau hùng hục trong dó.
Bà lừ mắt, bảo muốn sống yên thân phải biết giả đui đi, phải biết giả câm đi,
nhớ chưa? Bà muốn sông yên thân nuôi nó, vậy mà ông trời cũng không cho bà
sống. Đang ngồi rửa bát, bà ngã sóng soài, tay giơ lên chới với, miệng ú ớ . Cả
cô Hương và nó chạy đến thì bà ngoẹo đầu, xuôi tay. Lúc đó nó mới mười ba tuổi.
(Còn nữa)
Chúc chị năm mới mạnh khỏe may mắn và có nhiều tác phẩm mới
Trả lờiXóaCảm ơn em. Nguyên Sơn!
Xóachu đáo quá
XóaChị! E thích nhất ngay từ đầu nhập đề truyện ngắn này. Hay lắm bở một cách nhập đề và ngôn ngữ có đầu tư trong "bảng chữ tiếng Việt" :"Chiếc xe con màu đen láng bóng tấp dần......... Rồi nó quyết định lấy con bạn thân nhất của mẹ mày và cả hai bỏ làng đi làm ăn đâu xa lắm."
Trả lờiXóaNhưng theo em nghĩ nghe, chị "cẩn thận" vì hơi đuối dần đấy!. Thật ra em chưa làm được một nữa câu thơ hay viết được 1 câu chuyện cực ngắn nhưng theo cách nghĩ riêng em đây là truyện ngắn hay nhưng chị "bung sức" sớm quá mà thôi. Thân. Quý chị Thành nhiều.
Hì...những mắt xích gắn kết các chi tiết truyện mà em. Lâu nay chị cố ém trong khoảng 4 trang A4, nay chị thả ra cho nó chạy rông chạy dài xem sao. Khi nào cần thì ém nó lại. Em chờ nhé, vì hiện chị còn bận.
XóaChờ xem tiếp truyện kể của Nhật Thành .
Trả lờiXóaOK!
XóaAnh cũng đang đón chờ hy vọng được đọc phần trọng tâm nhiều kịch tính của truyện ở phần sắp tới Nhật Thành ạ.
Trả lờiXóaThanhk
XóaCái kết của chị luôn làm nhức nhối người đọc ..em đang chờ nó ạ!
Trả lờiXóaChị sẽ cố gắng ít làm nhức nhối người đọc một lần xem sao em nhé. Hiện chị còn khá bận, vài bữa viết tiếp.
XóaSang thăm em đọc truyện hay
Trả lờiXóaChúc em tuần mới tràn đầy niềm vui (~_~)
Chuyện đời lúc tỉnh lúc say
XóaLúc buồn thối đất lúc vui nổ trời!
Chúc chị Bạch Dương luôn dồi dào sức khỏe!
Chưa đến phần tiếp theo. Nhưng Lão cũng lờ mờ hiểu được câu chuyện của em. Vẫn biết rằng cả người đi và người ở lại cũng đau xót như nhau bởi vì:
Trả lờiXóa"Trời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng, con ở với ai?"
Chẳng biết ý của Lão có trúng một chút nào suy nghĩ ở thì hiện tại và tương lai của tác giả hay không?
Lão mà lờ mờ đoán được thì em còn phải viết làm gì.
XóaTrời mưa bong bóng phập phồng
Mẹ đi lấy chồng có dượng nuôi con!
Chúc mừng Nhật Thành đã tiếp tục lại công việc sở trường của em. Mong em ngày thành cong hơn trong nghiệp văn chương luôn đòi hỏi khắt khe này.
Trả lờiXóaChị luôn chờ đọc những trang viết của em và sẽ có những nhận xét công tâm nhất với em. Nếu có gì chưa thuận tai mong em bỏ qua, nếu có điều gì tốt cho em chút xíu nào là chị phấn khởi rồi
Mỗi lần đăng bài, em đều chờ nhận xét của chị. Chị chưa nói gì là em chẳng yên tâm đâu nhé. Em vẫn mong một ngày nào đó, được gặp chị ngoài đời thực, ngồi nói chuyện với chị chắc là thú lắm! Em có duyên kết bạn với những người lớn tuổi hơn mình, cả nam và nữ, nên bạn bè của em, những người em thường trò chuyện tâm đắc, thường ở tuổi "xưa nay hiếm" chị ạ.
XóaHiện em còn bận việc cuối kì, những việc trời ơi đất hỡi nhưng lại mất thời gian. Vài bữa em viết tiếp chị nhé.
Vì chưa đọc hết truyện nên chị chưa thể nhận xét cụ thể được. Nếu đọc xong, chị sẽ viết rất thành thật với cảm nhận của mình.
XóaChị và anh Đ Đ T luôn quý tài văn và cách đùa tếu hóm hỉnh, thẳng thắn của em, Nếu có cuộc gặp gỡ ngoài đới thật thì quả là trên cả tuyệt vời ấy chứ.
Chị vẫn chờ đọc tiếp của em đây
Chuyện này hấp dẫn quá!....
Trả lờiXóa1 nhân vật điển hình trong hoàn cảnh điển hình... t/g đã cho cô bé 1 bản lĩnh kiên cường & pha trộn... hãy nêu bật cá tính của cô bé hơn nữa!....
Đã có gì đâu Mưa, mới chỉ là khúc dạo đầu trong cái mong manh phập phồng của bong bóng thôi mà. Vài hôm nữa rảnh hơn, NT sẽ kể tiếp nhé.
XóaÔi, cái kiếp đàn bà qua bút pháp gần như điêu luyệ của Nhật Thành vốn chua chát càng chát chua hơn. Một phần của truyện ngắn "bắt cóc" đang xoáy, đang cuốn người đọc vào cung bậc tội ác, vào số phận đớn đau của phụ nữ. Chờ xem phần sau rồi "múa" tiếp. Tks!
Trả lờiXóaEm cảm ơn anh Mộc đã ghé đọc và có lới động viên khuyến khích. Đừng nói "bút pháp điêu luyện" làm em xấu hổ. Em chỉ là người đang tập toạng, so với nhưng truyện ngắn của anh, em chỉ là học trò ngô nghê đứng trước thầy mà thôi. Có phần tiếp theo rồi, anh đọc nhé.
XóaGiáo làng Chiềng lang thang sang thăm nhà chị đây
Trả lờiXóa