Mời bạn cùng chia sẻ với blog HƯƠNG NGÀN của Nhật Thành.

Thứ Bảy, 7 tháng 9, 2013

TRỞ VẾ



Truyện ngắn.

   Chiếc xe hoa lăn bánh chầm chậm. Phía sau, gần một cây số, những chiếc xe hơi sang trọng nối đuôi nhau.  Rồi cơ man nào là xe máy, đủ chủng loại, từ chiếc xe tay ga trị giá hàng trăm triệu đồng đến những chiếc xe Tàu chỉ dăm triệu bạc. Những khuôn mặt rạng rỡ, những đôi mắt sáng ngời, những cặp đôi ôm riết nhau tưởng như không bao giờ chịu rời nửa bước…Dân chúng đổ xô ra đường, chen chúc, xô đẩy, háo hức chờ xem đám rước. Xe cô dâu đã quẹo vào khách sạn.Một thảm hoa hồng rực đỏ rải suốt từ cổng vào đến tận bậc tam cấp. Nghe bảo chú rể đã chi hết hơn bảy chục triệu đồng để mua hoa rải kín gần một trăm mét chiều dài con ngõ. Chiếc xe chầm chậm lăn bánh, êm ái nghiến nát những cánh hồng nhung kiêu sa, run rẩy …
  Cô dâu lộng lẫy trong bộ váy trắng tinh khôi chẳng khác nào một nàng công chúa kiều diễm. Chân bọc trong đôi dày trắng gót cao mười tám phân nên cô không thể cảm nhận được sự quằn quại của những cánh hồng bị vặt khỏi cuống để làm cái bổn phận rải thảm trên lối đi. Hai cô bé xinh như tiên đồng được vinh dự nâng dải váy cô dâu dài đến ba mét phía sau. Chàng rể trong bộ com-lê trị giá mấy chục triệu đồng, hoa cài nơi ngực, ôm hờ eo cô dâu. Cả hai tiến vào hôn trường trong tiếng nhạc, tiếng chủ hôn, tiếng vỗ tay…Rồi pháo hoa, rồi đồng loạt tia la-de đủ màu sắc loang loáng, loang loáng… Thật là náo nhiệt! Thật là đẹp mắt!
  Anh chàng sinh viên nghèo quay đầu xe, chật vật len lách trong đám người hiếu kì, trong rập rờn người và xe rước dâu…Tiếng nhạc đám cưới xa dần theo từng vòng lăn bánh của chiếc Rim Tàu cũ nát…

  Kiên đã lặng lẽ tiến đưa mối tình đầu như thế…Bạn bè bảo : “ Cậu đừng đi dự đám cưới”. “ Không, tớ sẽ tiễn nàng đến tận hôn trường, chẳng sao cả, miễn là được thấy nàng hạnh phúc…”
  Anh trở về căn phòng trọ quen thuộc. Trống vắng. Chơ vơ. Lạnh lẽo…Anh tưởng như có ai đó nắm trái tim mình mà bóp chặt lại, không cho nó đập tiếp. Giờ thì anh đã thực sự mất Na…Lần đầu tiên anh khóc. Khóc thật sự. Khóc ấm ức như đứa trẻ bị đòn oan. Anh khóc mà không lo có đứa bạn nào bắt gặp, không phải nghe những lời an ủi “ xưa như trái đất” của chúng.Bạn bè của anh và Na đều được mời đi dự đám cưới…
  Kiên buồn, buồn lắm. Nhưng anh không hối hận. “ Con đường của hai đứa mình đã rẽ sang hai ngả. Đúng hơn là anh vẫn tiếp bước trên con đường thẳng, phía trước đầy chông gai, còn em rẽ sang lối khác có lắm hoa hồng.Anh không có quyền ngăn lối em đi…” Kiên đã nói những lời như thế cách đây vài tháng.Bốn năm trời yêu nhau với bao ngọt bùi cay đắng không bằng bốn mươi ngày ngập tràn quà tặng và những buổi tối đắm say, choáng ngợp trong các nhà hàng sang trọng, trong những khách sạn chỉ dành cho khách VIP. Cuối cùng, Na đã bước trên con đường rải thảm hoa hồng…
  Ngủ vùi một giấc, thức dậy, Kiên bỗng thấy lòng nhẹ bẫng! Anh thấy mình tỉnh táo hơn bao giờ hết.Trước mắt là nhiệm vụ làm luận văn tốt nghiệp. Anh phải dành được tấm bằng loại ưu! Không phải để dễ dàng xin việc ở thành phố mà để khẳng định sự cố gắng của bản thân. Anh phải trở thành một bác sĩ giỏi. Anh sẽ trở về, ngẩng cao đầu mà nói với cha mẹ rằng: “ Từ nay, bản mình sẽ có bác sĩ của mình, người bản mình sẽ bớt đi những cái chết oan ức!” Và cha anh,  một ông giáo sắp về hưu, sẽ mỉm cười mà ngâm nga: “Con ơi tuy thô sơ da thịt/ Lên đường/ Không bao giờ nhỏ bé được/Nghe con.”*.Không! Kiên cũng không hẳn ra đi để chứng tỏ mình không nhỏ bé. Mẹ anh đã mất trong một lần sinh em thứ ba vì chảy máu quá nhiều. Đứa em họ của anh vĩnh viễn ra đi khi đang trên đường đến bệnh viện vì đau ruột thừa. Anh cũng đã chứng kiến bao con người trong bản lặng lẽ về trời vì bước chân người nhà chạy không kịp với căn bệnh hiểm nghèo, con đường ra bệnh viện huyện lại quá xa…
   Na là cô gái trong xã. Bản cô cách bản anh một con suối, nhưng hai anh em đã thân nhau từ thời cùng ra học trường nội trú. Na học sau anh một lớp. Cả hai đều là niềm tự hào của xã, là niềm tin mà bản làng gửi gắm, là tấm gương được nhắc đến mỗi khi các em nhỏ trong bản chểnh mảng học hành...
  Tốt nghiệp lớp 12, Kiên thi đậu vào Đại học y Hà Nội. Năm sau, Na nhập học trường  Đại học Sư phạm I. Hai anh em gặp nhau giữa thủ đô, thấy gần gũi như người một nhà. Họ đã yêu nhau cứ như là lẽ tự nhiên phải thế. Na đẹp lắm. Đôi mắt nai giữa phố phường đã hút hồn bao chàng trai trẻ. Thế nhưng, tấm lưng ong ấy chỉ có Kiên  mới được ôm. Đôi tay mềm mại với những ngón búp măng thon nhỏ, trắng trẻo ấy chỉ có Kiên mới được cầm. Và đôi môi mọng đỏ ấy lần đầu tiên run rẩy khi Kiên áp môi mình nóng hổi với nụ hôn đầu nồng nàn say đắm. Có lần, Kiên đắm đuối nhìn Na mà hỏi: “ Bao kẻ giàu có trồng cây si trước cổng trường, đón em bằng những chiếc xe sang trọng, sao em lại leo lên chiếc xe cũ nát của anh làm gì?” Na đỏ bừng mặt, đôi má vốn đã hồng lại càng thêm chín: “ Em là cây còn sống tự do trong rừng, nhưng đã có người lấy búa chặt đánh dấu rồi, không cho người khác đốn đâu!” Kiên sung sướng ngất ngây, tưởng như mình đang ở chốn  bồng lai tiên cảnh, nơi ấy có nàng tiên kiều diễm vừa rất thực lại ngỡ như mơ. Vậy mà...
   Hai đứa bắt đầu cãi nhau nhiều lần khi Na  lấy được bằng tốt nghiệp và một hai tìm cơ hội xin việc ở thành phố. “Điều kiện ở đâu sống tốt thì lập nghiệp, cứ gì phải là quê hương”. Na nói vậy, bạn bè cũng ủng hộ vậy. Chỉ có Kiên là kẻ dở hơi,  là kẻ gàn.  Trong khi Na đang rạc cẳng đạp xe đi làm gia sư để chờ “vận may” xin thử việc thì Kiên lại từ chối về một bệnh viện tư  có tiếng ở thành phố với lời hứa trả lương  trên mười triệu đồng! “ Người ta biết mình là sinh viên xuất sắc, người ta quí trọng nhân tài mới mời, còn mình thì làm cao, làm kiêu! Giỏi mà về nơi khỉ ho cò gáy quê mình cho phí đi” Na nguýt anh, nước mắt lưng tròng. Kiên nhìn Na, thương lắm mà cũng giận lắm! Ai ngày xưa từng rưng rưng nước mắt khi đọc những câu thơ: “ Sống trên đá không chê đá gập ghềnh/ Sống trong thung không chê thung nghèo đói/ Sống như sông như suối/Lên thác xuống ghềnh/ Không lo cực nhọc...”*Ai hôm nay rưng rưng nước mắt khi người yêu một mực muốn về quê!
   Na giận anh, tưởng cũng chỉ làm căng cho anh đổi ý. Na tin là như thế, bởi hai đứa đã là của nhau. Họ đã cùng nếm trái ngọt tình yêu, và cùng nhau âm thầm chịu đựng những đắng cay, chấp nhận những mất mát mà cả đời người, cho đến chết cũng không quên được. Nhưng ý định trở về quê của Kiên như hòn đá tảng, bẩy thế nào cũng trơ ra.  Thế rồi chàng Việt Kiều kia về nước, gặp Na đang làm gia sư ở  nhà bạn... Yêu thương và hận thù trong tình yêu chỉ cách nhau một gang tấc. Nhất là đối với người phụ nữ...

   Thời gian là liều thuốc hữu hiệu nhất chữa lành những vết thương lòng.  Còn với bác sĩ Kiên, giờ là trưởng trạm y tế xã, không còn thời gian để đau cho mối tình đầu. Công việc khám chữa bệnh, công việc xây dựng trạm y tế đạt chuẩn...  như dòng sông mùa lũ cuốn anh đi. Anh chỉ còn nhớ đến ánh mắt trìu mến và lời nói đầy tin tưởng của bác chủ tịch xã cuối buổi họp bàn về việc thực hiện các tiêu chí xây dựng nông thôn mới :
- Tiêu chí 15, về mặt y tế, bác giao cho cháu. Bác tin rằng cháu sẽ làm được!
 Khó khăn nhiều lắm, nhưng Kiên rất vui. Anh nhớ mãi cái lần nhân cuộc họp bản, anh tranh thủ vận động bà con tham gia bảo hiểm y tế.Anh nghĩ phải bắt đầu từ bản mình rồi mới nhân rộng ra các bản khác trong xã. Nhiều ý kiền phản đối lắm. Người thì bảo chỉ cần thuốc nam, không dùng thuốc bệnh viện. Người thì bảo mấy khi phải đi viện đâu. Người thì kêu không có tiền...Kiên tìm cách giải thích về tính nhân đạo, tính cộng đồng của bảo hiểm y tế. Có người hiểu, có người chưa. Khi mọi người đang phân vân thì trưởng bản đứng dậy, giọng sang sảng:
 - Tôi nói thế này, mọi người nghe xem: cháu Kiên là người bản ta, trong đầu nó có ngọn đèn rất sáng nên mắt  nhìn xa, nhìn tinh lắm, điều đó ai cũng biết rồi. Cháu học giỏi, ở thành phố người ta muốn giữ , nhưng nó từ chối nơi sung sướng, về đây làm việc, đó là vì ai? Không quản đêm hôm, không ngại đường xa gập ghềnh dốc núi, ai có bệnh, không đưa đến trạm được, gọi là nó đi. Tiền công nó không chịu lấy, nó bảo để mà lo cho người ốm đã. Xã mình ở xa trung tâm y tế, khổ lắm! Cái trí của nó đáng phục, cái tình của nó đáng khen. Nó vận động bà con làm việc gì, ắt việc đó là đúng, là có lợi cho chúng ta. Tôi nói vậy có đúng không?
   Thế là cuộc vận động thành công.

   Kiên về bản được hai năm, đang bù đầu vì công việc thì  gặp Na. Từ khi lấy chồng, đây là lần đầu tiên Na trở lại thăm cha mẹ. Mái tóc dài mượt ngày xưa không còn. Cô sang trọng trong bộ đồ kí giả màu trắng bó sát thân hình tròn lẳn.  Na trở nên lạ hoắc trong mắt người của bản mặc dù cô vẫn tỏ ra rất thân thiện,  rối rít hỏi thăm sức khoẻ của mọi người bằng tiếng Thái với giọng nhẹ nhàng, trong trẻo. Hai người bắt tay nhau, cái bắt tay của những người bạn lâu ngày gặp lại.
 - Em về được lâu không? Sao không đưa người ta về cùng?
 Na đáp mà không nhìn người hỏi:
 - Em về luôn, không đi nữa, tháng tám này em sẽ có quyết định về dạy học ở xã mình anh ạ.
  Kiên chợt nhận ra ánh buồn thăm thẳm nơi khoé mắt người xưa...
    Cả gần tháng trời, Na không ra khỏi nhà. Mọi người đến hỏi thăm, Na chỉ vài câu lấy lệ rồi xin phép vào buồng. Na đang tranh thủ đọc lại tất cả những tài liệu, giáo trình của những năm đại học. Na vùi đầu vào con chữ để quên tất cả những gì đáng quên và nhớ lại những gì phải nhớ.
        Cho đến một hôm...
  Bố mẹ Na hốt hoảng khi thấy con gái ngất lịm đi, mặt tái xanh tái xám. Kiên đến ngay sau khi nhận được điện thoại. Mạch rất yếu. Kiên tiêm cho Na một mũi trợ sức rồi giục người nhà chuẩn bị đưa đến trạm.
 - Hai bác yên tâm, Na bị chứng rối loạn tiền đình, nhưng qua cơn nguy kịch rồi, để cô ấy nằm yên tĩnh thế đã, việc chữa trị đã có cháu, đừng lo.- Kiên nói nhỏ nhẹ nhưng đầy tự tin, giọng nói của bác sĩ trẻ như một liều thuốc an thần đối với người nhà bệnh nhân.
   Mới tỉnh dậy, biết mình đang nằm ở trạm xá, Na hốt hoảng giục mẹ về lấy cuốn sổ màu xanh mà cô coi như một vật bất li thân. Cô cẩn thận đặt vào dưới gối rồi lại chìm vào giấc ngủ mê mệt.
   Ba ngày sau, Na đã khá lên hẳn. Nhân có xe của trung tâm y tế vào, bố mẹ Na gặp Kiên:
- Không phải hai bác không tin tưởng cháu, nhưng giờ tiện có xe, hai bác muốn đưa em nó ra khám toàn diện luôn, dù sao ngoài bệnh viện huyện thiết bị y tế cũng đầy đủ, cháu nghĩ thế nào?
 - Được bác ạ, để cháu viết cho Na cái giấy giới thiệu.
   Xe giục cuống quýt. Mẹ chỉ kịp mang theo túi đồ nhỏ rồi đưa Na đi. Nửa đường, Na chợt nhớ cuốn sổ vẫn còn dưới gối,  nằng nặc đòi quay lại, nhưng ai mà chiều được cô?
    Cuốn sổ màu xanh. Cuốn sổ có dòng chữ: “ Chúc sinh nhật lần thứ 21. Mãi trọn đời yêu em!”. Nét chữ xiên xiên của Kiên. Lời chúc thật giản dị mà đong đầy tình sâu nghĩa nặng! Kiên bần thần. Rồi không thắng nổi sự tò mò, những trang nhật kí đã hiện dần trước mắt anh trong đêm sâu thăm thẳm...
  Đêm...   
Thế là tôi đã lấy chồng? Chồng tôi đây ư? Một khuôn mặt phương phi béo tốt, thể hiện cái thừa mứa về vật chất và thoả mãn về tinh thần! Người từ nay được gọi là chồng tôi đang phì phò thở ra nồng nặc mùi bia rượu, nằm li bì không biết trời đất là gì nữa. Đêm tân hôn, mình tôi thức cùng ánh sao trời. Giờ này anh đang làm gì? Hận anh mà thương anh biết mấy Kiên ơi! Hãy tha thứ cho em...
  Đêm...     
Nhục nhã, ê chề! Tôi chỉ muồn chết quách cho xong, nhưng chết nào có dễ? Biết tôi không còn trinh tiết, hắn đã gầm gừ như con beo, sừng sộ như con gấu. “Đồ đĩ! Tưởng mày còn nai tơ lắm, trong trắng lắm, hoá ra mày thật nhơ nhớp, bẩn thỉu. Một thằng lõi đời như tao, cuối cùng bị mắc lừa cái vẻ ngây thơ của mày. Thế mà mày từ chối tao bao nhiêu lần khi ở khách sạn. Mày cáo già hơn cả những con cáo già mà tao đã ăn nằm!..” Giày vò chán, hắn đã ngủ. Giờ còn lại mình tôi với màn đêm đen đặc và những vết thâm tím khắp mình mẩy. Biết làm sao đây hở trời?
  Đêm...    
Thật đáng kiếp mi, Na ơi! Hôn nhân đâu phải trò đùa? Phải lên giường cùng một thằng đàn ông không có tình yêu đã là một cực hình với người phụ nữ rồi. Thế mà mi còn phải hứng chịu cái hận thù mà hắn trút lên thân xác mi nữa. Đời mi rồi  sẽ trôi về đâu?
  Ngày...  
 Tôi đòi li hôn, hắn không chịu. Hắn bảo phải ở để canh nhà cho hắn, để hắn khỏi thuê ô xin làm việc nhà, để làm con điếm khi hắn thèm đàn bà... Như thế vẫn chưa đủ trả cho cái đám cưới rình rang tốn kém mà hắn đã tổ chức... Đành chấp nhận án tù chung thân sao hở trời?
  Ngày... 
May dạo này hắn vắng nhà luôn. Tôi có thêm một người “bạn” hàng xóm:  cô bé Li Li hơn một tuổi, xinh như thiên thần. ( Nghe bảo vợ chồng họ hiếm muộn nên đã xin nó về nuôi). Mỗi khi bé bập bẹ: “Dì…Nha”, lòng tôi lại rộn lên một cảm xúc khó tả, nó giống như tình mẫu tử thiêng liêng, sâu nặng. Chơi với bé cả ngày, đêm về tôi bần thần nhớ…rồi khóc. Tôi nhớ con. Đứa con của tôi và Kiên, kết quả của tình yêu nồng nàn say đắm! Hai đứa đã định chấp nhận tất cả để nuôi nó, nhưng chẳng lẽ cả hai dở dang việc học hành? Bỏ con lại bệnh viện, lòng tôi tan nát. Thế mà Kiên nỡ để tôi đi lấy chồng? Sao anh sắt đá thế Kiên ơi!
   Liên tiếp những trang sau đó, Na dành để nói về những trò chơi thú vị của cô và bé Li Li. Kiên lật giở trang cuối cùng, từng dòng chữ đã nhoè đi ( chắc em khóc?)
 Ngày…    
Ông trời ơi! Sao ông nỡ hành hạ con như thế? Con biết làm gì đây? ...
  Đêm qua bé Li Li sốt cao, sáng ra mẹ bé nhờ tôi sang xếp mấy thứ cho bé vào bệnh viện: quần áo, khăn bông, gối mặt trăng...Lục trong tủ bé, tôi bất ngờ bắt gặp  chiếc gối đôi. Tay tôi như bị điện giật, tôi trố to mắt nhìn như nhìn một vật thể lạ từ hành tinh khác đến: chiếc gối thêu đôi chim bồ câu xanh, hai trái tim hồng. Chiếc gối thêu lồng hai chữ Kiên Na cầu kì, tinh xảo. Chiếc gối có bốn chữ: Hạnh phúc trăm năm. Chiếc gối tôi đã tỉ mẩn từng đường kim mũi chỉ và mơ đến ngày đặt trong giường cưới hai đứa...Rồi cuổi cùng, chiếc gối đã dùng để bọc đứa con còn đỏ hỏn, kết quả một tình yêu nồng nàn say đắm! Tôi khuỵu xuống, bất tỉnh.
Ngày...   
Vợ chồng họ đã  chuyển về quê công tác và đưa Li Li đi!   Li Li của mẹ... Không, sinh con ra mẹ đã kịp đặt tên cho con đâu? Tai tôi ù đi, miệng đắng ngắt khi bé giơ bàn tay tí xíu vẫy vẫy: “ Tạm... biệt... dì... Nha... nhé!”
  Kiên gục mặt xuống trang nhật kí, nức nở khóc. Nước mắt Kiên rơi thấm ướt những giọt lệ đã khô trên trang giấy cũ.
                                                                               
                * Những câu thơ của nhà thơ Y Phương

39 nhận xét:

  1. Anh sang thăm em và đọc lại truyện ngắn này nhiều lần vẫn thấy hay, thấy mới. Chúc em luôn có thêm nhiều bài viết hay nhé. Chúc em đêm ấm áp an lành và ngủ ngon. Anh cũng đi nghỉ để ngày mai đi Vinh họp Hội Văn nghệ đây, có gì về sẽ kể cho cô giáo viết truyện mới nhé, hihi...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chúc nhà thơ dánh bắt xa bớ tóm được cá to nha.

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Lời đầu tiên phải nói chị Nhật Thành viết truyện ngắn mỗi ngày chắc tay lên, con chữ đẹp lắm chị ạ. Còn trong câu chuyện này em nghĩ Kiên Và Na ai cũng có lỗi hết, nhưng một lỗi ít và một lỗi nhiều. Cái tôi lớn nhất của Kiên là đánh mất tình yêu vì chỉ bởi một nguyên nhân: "Ai hôm nay rưng rưng nước mắt khi người yêu một mực muốn về quê!". Còn Na?. Ko phải em nhìn phụ nữ bằng một thái độ khắc khe, nhưng ở Na có điều thật đáng trách hơn đáng thương. Vì sao như vậy?. Bởi thực tiễn bây giờ em thấy nhiều cô gái ra Thành phố học và ra trường bao giờ cũng nghĩ nơi đây mới là cưu cánh nên đạ đánh đổi nhiều thứ.
      Đọc truyện ngắn này dù sao em cũng nuối tiếc cho cuộc tình của Kiên và Na. Cảm ơn chị, chị đã thành công trong truyện ngắn này là chị đã để lại cho mọi người những suy nghĩ sau khi đọc xong.

      Xóa
    2. Đúng là Em, người rất hiểu chị qua từng trang viết. Cảm ơn em nhiều lắm!

      Xóa
  3. 12h43' ngày 9/9,tự nhiên ghé qua blog của dì thấy có cái gì đó mới.Một cau chuyện có thể gọi là cảm động và đi vào lòng người.Sư hối hận chưa muộn của đôi bạn trẻ Na và Kiên.Qua câu chuyện có thể nhận ra một điều không ai là không có lỗi cho kết cục trên hết.Na - một cô gái nết na thùy mị của vùng quê nghèo,với ước muốn đổi đời và muốn lập nghiệp ở TP.Kiên - một chàng sv nghèo với mong muốn đem sức mình để phục vụ cho quê hương,cho bà con nơi mình đã sinh ra.Đây có lẽ là một kết quả của rất nhiều mối tình thời sinh viên,mọt kết cục tất yếu xảy ra bời vì 2 người họ ko cùng ý chí,không cùng chọn cho mình một con đường,và họ sẽ cách xa nhau hơn theo thời gian mà thôi,nếu câu chuyện còn phần sau thì hi vọng một điều gì đó tốt đẹp sẽ đến với 2 nhân vật chính của câu chuyện có hậu hơn,...
    Chắc là mắt díp lại rùi nên cháu ko có thể bình luận thêm được nữa,chúc dì của cháu luôn luôn khỏe mạnh và ngày càng có nhiều câu chuyện hay hơn nữa nhé.à mà mùng 9/9 rồi,cháu nhờ dì gửi lời chúc tốt đẹp nhất tới dượng nhé.

    Trả lờiXóa
  4. Anh đi Vinh về tối qua. Trời mưa gió to, ảnh hưởng của áp thấp nhiệt đới nên ko "đánh bắt xa bờ" được gì cả. hihi...
    Anh chúc em luôn khỏe vui nhé. À, mà mùng 9/9 là ngày gì mà Vi Hùng chúc mừng dượng vậy? Cho anh chúc theo với nhé?...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Mà em cài đặt lại thời gian của blog đi. Các lời com hôm nay lại hiện lên ngày giờ của ngày hôm trước, ko khoa học và ko chính xác, ko tiện lợi đâu em ạ...

      Xóa
    2. Cháu nghe phong phanh 9 /9 là ngày của những người làm cha thì phải chú Quang Thứ Trương ạ :)

      Xóa
    3. Dì chỉ chú ý ngày nào lịch màu đỏ thôi.

      Xóa
    4. Chú Trương Quang Thứ hiểu rồi, thì ra đó là ngày của những người làm cha, được tính theo công thức: Ngày của mẹ + Ngày của con = Ngày của cha ( 8/3 + 1/6 = 9/9 ). Vậy thì nhờ có ngày này nên chú cũng được mọi người chúc mừng chứ nhỉ? hihi...

      Xóa
  5. CHÀO EM
    Cho anh hỏi nhỏ một câu nhé ,nhà văn có sống qua những tình cảm yêu đương như truỵện ko nhỉ ? kà kà
    sáng tạo mâu thuẩn đơn giản hợp lý và những ai lớp người đi sau thể hệ trong chuyện xịn đừng dẫm lên vết xe rước dâu như vậy kẻo một mai hoa tàn rơi nát khổ cả cuộc đời

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Anh à, thời em yêu cũng như trong hồi kí của anh thôi. Hổng dám đâu! Hơ hơ...Đèn thắp sáng, ngồi 2 người hai bên nói chuyện, thế mà ông bố còn giám sát xem chân dưới bàn có ngọ ngoạy không đấy.Đâu được thoải mái như bọn trẻ bây giờ hở anh.

      Xóa
  6. Với những hàng chử ngắn ngủi em đã trình bày một cách sâu sắc thực hư cuộc đòi, "nghiến nát những đóa hoa hồng kiêu sa run rẩy..." "Giày vò chán, hắn đã ngủ. " Một bên là lý tưởng đối lại với vật chất.." em viết hay quá. em dùng từ cũng tuyệt. ngày mới anh chúc em luôn thành công và hạnh phúc nhé.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bông hồng nhung kiêu sa run rẩy bị bánh xe êm ái nghiến nát hay hoa bị vặt lìa khỏi cánh đều là những hình ảnh ẩn dụ ạnh ạ. Em cảm ơn lời khen của anh. Em sẽ cố gắng viết tốt hơn ạ.

      Xóa
    2. Anh thì dở văn lắm, anh chỉ thấy một hình ảnh rất hay, rất lạ "kiêu sa> run rẩy"-"êm ái> nghiến nát". ngày mới chúc em thành công và hạnh phúc nhé.

      Xóa
  7. Mấy ngày hôm nay em bận công việc nhiều quá nên không đến thăm chị, chị thông cảm cho em nhé
    Chúc chị nhiều niềm vui và an lành

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn em. Chị cũng bận ghê gớm, thỉnh thoảng vào một chút thăm nhà, không kịp sang em.

      Xóa
  8. Em cảm ơn chị đã sang thăm em và chia sẻ
    Em cũng hay đọc sách những lúc rồi thời gian, còn buổi tối trước khi ngủ cũng đọc 10 phút rồi ngủ (thường đọc các sách đạo).... Đọc sách cũng là thú vui và giúp em cân bằng, thư giản sau những ngày làm việc hay lúc căng thẳng đó chị.
    Cuốn sách "Cuộc sống tròn đầy" rất hay, nên em đọc một mạch hết luôn đó chị....
    Chúc chị luôn vui khỏe và một năm học mới nhiều kết quả tốt đẹp chị nhé

    Trả lờiXóa
  9. Sang nhà chị em thích đọc các truyện ngắn của chị nhưng không dám để lại lời nhận xét về nội dung câu chuyện.... hihi..... chị thông cảm nhé

    Trả lờiXóa
  10. Đọc truyện của chị, em thấy đầy những trăn trở về kiếp người. Nhưng con người trong sáng, sống có lí tưởng như Kiên, những con người đã có lúc nông nổi như Na... Nhưng tất cả họ vẫn để lại cho người đọc niềm cảm thông, những bài học đắt giá về lẽ sống. Em thích lắm!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị cảm ơn Thủy nha. Mỗi con người một số phận em nhỉ? Nếu đứng ngoài mà nhìn thì nhiều khi ta chỉ thấy họ đáng trách, nhưng đặt mình vào đó mới thấy thật thương.
      Chúc em luôn vui và có nhiều công trình nghệ thuật mới.

      Xóa
  11. Anh sang thăm em nhưng mấy ngày nay em vắng nhà, chắc công việc bận nhiều? Anh chúc em luôn khỏe vui và an lành em nhé!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cảm ơn anh nhé. Vào năm học rồi nên hơi bận anh ạ.

      Xóa
  12. TRuyện em viết hay lắm.Đọc truyện ngắn bao giờ lão cũng thích.Khi có tác phẩm mới nhớ sang gọi lão nha.Cám ơn em.

    Trả lờiXóa
  13. Em qua thăm chị. Em đọc rất kĩ các truyện chị viết, đọc đi đọc lại và bắt chước chị, bắt đầu sam vào các đề tài thuộc về lối sống và cách sống hiện nay. Nhưng để tránh đụng chạm, em chỉ lấy tên nhân vật là nàng và gã. Có nhiều chuyện em đã từng trải nghiệm, có những chuyện em chứng kiến nhân vật trải nghiệm, có những chuyện em được nghe chính nhân vật chia sẻ. Nhưng sao mọi người cứ nghĩ nàng là em chị nhỉ? Do cách viết chăng?

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chị đọc rồi, em vẫn chưa thoát khỏi chính mình với những mốc thời gian hoặc hoàn cảnh nhân vật. Điều nữa là, mọi người đã quen với những trang viết của em trước đến giờ nên vẫn bị ám ảnh vậy. Bài viết mới của em đã có nhiều đoạn mang dáng dấp truyện ngắn rồi đấy. Cố gắng lên em nhé.

      Xóa
  14. Chị biết vì sao em phải cố ý làm vậy không? Vì em không phải là nhà văn nên không bao giờ dám sáng tạo ra một nhân vật khác ngoài bản thân mình. Cứ để mọi người nghĩ đó là em viết về em đi cho đỡ rắc rối. Dù sao thì từ cuộc sống của chính bản thân mình, em cũng đã rút ra được vô số bài học rồi. Nếu em chuyên nghề viết văn, em sẽ sáng tạo nhân vật như chị. Đời em có một cái lạ mà em không lí giải nổi, đó là toàn gặp các chàng trai trẻ măng (có lẽ do đa phần họ là diễn viên múa nên phải trẻ). Do đó, em không có mẫu nhân vật khác chị ạ!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đâu cứ phải Thủy viết về mình là đỡ rắc rối? Vì chính viết về mình lại liên quan đến nhân vật khác trong cuộc sống mà họ xem đó là nguyên mẫu. Không phải cần sáng tác ra nhiều nhân vật khác. Thủy đâu chỉ có gặp các chàng trai trẻ. Nào là thầy giáo cũ của Thủy gửi tn cho Thủy trong bữa tiệc, này là anh bạn đến với Thủy ở quán cà phê đặt tay tay lên vai Thủy nói "sợ em cô đơn" và Thủy cho nốc ao. hihi... V.v... Cứ từ các mẫu nhân vật như thế em thêm nhiều chi tiết từ cuộc sống trải nghiệm và hoán đổi với nhau sẽ có nhiều truyện hay và phong phú. Như Nam Cao đó, truyện ko có cốt truyện gì nhiều nhưng nhiều chi tiết chuyện từ cuộc sống đời thường được đưa vào nên rất sinh động.
      Lạm dụng tâm sự của Thủy với Nhật Thành, anh đường đột có đôi lời góp ý chân thành vậy, mong đc cả hai chị em thông cảm nhé. Và mời Nhật Thành tiếp chuyện với Thanh Thủy nhé.

      Xóa
  15. Vâng, nhà thơ đã có "nhời" thì chị em chúng tôi xin nghe thôi ạ.

    Trả lờiXóa
  16. Chiều đầu tuần sang thăm chị, chúc chị tuần mới bình an, may mắn, hạnh phúc và thành công trong mọi việc

    Trả lờiXóa
  17. "...Na hốt hoảng giục mẹ về lấy cuốn sổ màu xanh mà cô coi như một vật bất li thân...
    Nửa đường, Na chợt nhớ cuốn sổ vẫn còn dưới gối, nằng nặc đòi quay lại, nhưng ai mà chiều được cô?"
    Đúng là một sự tình cờ đầy may mắn NT nhỉ...????!!!
    HT tiên đoán "TRỞ VỀ" đã hết; bởi con đường tái hợp của N-K vẫn còn và thế mới có hậu. Nhưng tác giả thì mệt lắm NT nhỉ.
    Mình chờ phần tiếp theo của BƯỚC NGOẶT(cho đặt hàng nhé!)

    Trả lờiXóa
  18. BƯỚC NGOẶT đã chuyển xong bức thông điệp đến người đọc rồi mà anh. Kết thúc không phải bao giờ cũng có hậu anh ạ. Để người đọc suy nghĩ tiếp thôi.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đề nghi tác giả viết tiếp:
      BƯỚC NGOẶT theo mình mới xong phần "chào hỏi", chưa có thể gọi là kết thúc với bất kỳ nhân vật nào? Từ cô giáo dậy văn đến thày chủ nhiệm; từ người mẹ đến thằng trai lơ đầu lậu. Đặc biệt cậu học sinh trong bước ngoặt đời mình mới chỉ là bắt đầu. Mình rất thích nhân vật cậu bé này, cả về tính cách lẫn ý chí.
      Trong văn học không yêu cầu phải có cái kết hậu hĩnh, nhưng kỵ nhất nêu vấn đề một cách lửng lơ. Đọc BƯỚC NGOẶT độc giả chưa thấy rõ quan điểm của tác giả đối với vấn đề mà chính tác giả nêu ra.
      Tác giả không nên để độc giả đi trên đoạn đường dằng dặng, dài hơn nhiều so với đoạn đường tác giả cùng đồng hành.
      Với tư cách của người đọc là như vậy; và nếu mình là tác giả liệu có nghĩ vậy không? KHÔNG BIẾT bạn NT nhỉ?

      Xóa
    2. Từ một đứa trẻ ngoan ngoãn, hiếu thảo, học giỏi, nó đã phải rẽ ngoặt cuộc đồ rồi còn gì? Thôi, xin tác giả HT viết cho phàn tiếp nhé.

      Xóa
    3. Thôi thì đành chịu thua anh HT mà "bật mí" phần định viết vậy: Hùng đi theo đám trẻ bụi đời và nhanh chóng trở thành một tay anh chị khét tiếng trong giới giang hồ. Hùng bị bắt nhiều lần nhưng bằng sự thong minh, tinh quái của mình, cậu đã trốn thoát. Ý nghĩ trả thù kẻ kia vẫn luôn nung nấu trong lòng. Thế rồi, một lần Hùng bố trí cả hội về thanh toán kẻ thù, việc có lẽ đã thành công nếu không vì con chó nhà mình nhận ra hơi chủ và mững rữ vào "báo tin" cho cả nhà. Hùng vẫn đánh liều hành động nhưng nhát dao lần nữa lại đâm hụt. Tên kia vào bệnh viện, còn Hùng bị bắt và nhốt chớ ngày đủ tuổi công dân để xử. Hùng bị kết án tù 15 năm.
      Người bố do cải tạo tốt, nên chuẩn bị được ân xá trước thời hạn. Nắm trong nhà giam, nghe bao chuyện rùng rợn vè những phi vụ của dân xã hội đen, nhưng đêm đó, ông không tài nào chợp mắt vì nghe kể về một kẻ khôn ngoan,lọc lõi mà mọi người dù biết hắn làm nhiều việc ghê tởm vẫn thầm thán phục. Ông quyết định gặp bằng được kẻ ấy với một linh tính lạ lùng. Thế rồi, thật bất ngờ, cha gặp con trong cảnh tú đày: cha chuẩn bị ra trại, con bắt đầu vào tù. Người cha đau xót biết chừng nào! Cuối cùng, cha quyết định xin ở lại trại để cùng con cải tạo. Hai cha con sau đó đã trở thành 2 thợ chạm khắc tài hoa, được báo chí biết đến.
      Năm năm sau, hai cha con được ra tù (con được giảm án), họ cùng trở về nơi từ đó ra đi. Người vợ đã hối hận thật sự sau lần con trai trở về báo thù và cắt đứt quan hệ với tên kia, chấp nhận lặng lẽ nuôi con với nghề nấu rượu, nuôi lợn. Con trai út cúng đã tốt nghiệp Đại học, đang chuẩn bị đi làm.Người vợ biết mình không xứng đáng làm vợ, làm mẹ nên lẳng lặng bỏ nhà ra đi, để lại bức thư đầy nước mắt. Cuối cùng, người chồng đi tìm, tha thứ cho lỗi lầm của vợ. Họ trở về đoàn tụ.
      Xưởng mộc làm đố gỗ mĩ nghệ của hai cha con nổi tiếng trong vùng, họ trở thành những ông chủ vừa giỏi giang, vừa nhân ái.
      ( Thế đã hết được chưa anh HT? Nhưng em còn bí vốn sống về cuộc sống ở nhà giam nên chưa viết được, đây mới chỉ là phác thảo thôi.Anh viết đi nhé)

      Xóa
    4. Khá... khà... kha... !...mình khoái nhất câu này: "Thôi thì đành chịu thua anh HT mà "bật mí" phần định viết ..."
      Đã nói với NT rồi mình không viết được truyện ngắn. Về vốn sống trong trại giam, trẻ lang thang bụi đời thì lại khá phong phú. Nhưng vốn sống trong môi trường giáo dục thì mình lại rất là i tờ zit...
      NT chơi khó mình quá.
      Mình chả dai "..." mà lao vào việc này - Tẹt mỏ như chơi.
      Hớ! Hờ! Hơ!
      Chào NT và chúc NT thàng công trong phần tiếp theo của BƯỚC NGOẶT.

      Xóa