TRỞ LẠI
Thực ra nói trở lại
thì cũng không đúng, vì tôi cũng chưa chia tay khỏi thế giới blog hẳn hoi, dù
trong ý định ban đầu là sẽ nghỉ một thời gian rồi đóng cửa luôn. Nhưng người ta
nhiều khi định rồi lại không thực hiện được. Số là thế này:
Tôi đăng bài BLOG ƠI LÀ BLOG được mấy ngày thì ông chồng cũ
bỗng dưng gọi điện và bảo: “Em à, dù anh sống trong ngôi nhà mới, đầy đủ tiện
nghi mới, với cô vợ mới nhưng lòng anh vẫn nhớ như in những ngày xưa cũ, trong
ngôi nhà cũ, với cô vợ cũ yêu dấu một thời.” Nghe chừng đó thôi mà lòng tôi
trào lên niềm hạnh phúc ngọt ngào…
Thế rồi tôi khấp khởi
mừng thầm, tôi lơ mơ hi vọng, tôi thấp thỏm đợi chờ. Ừ nhỉ, người ta bảo “Tình
cũ không rủ cũng đến” huống hồ đây lại là “chồng cũ”. Biết đâu!
Tôi thôi cái ý định lang thang nơi cuối chân
trời tìm nửa kia và neo hồn mình lại nơi bến cũ. Mong sao…
Thời gian cứ nặng nề trôi…Mùa đông lạnh lắm,
lòng tôi cứ tê tái dần đi, trái tim chợt rung lên trong chốc lát rồi tắt lịm…Nhưng
nó đâu chịu ngủ yên? Nó lại thoi thóp, lại đập dồn, lại làm cho lí trí tôi ngu
muội. Tôi chợt nghĩ: “ Tình cũ không rủ không đến, hay mình hãy thử rủ xem?”
Nhưng cái “tôi” thứ hai tỉnh táo hơn lại can ngăn: “Không được! Giờ mình đã là
kẻ thứ ba rồi mà. Kẻ thứ ba trong hôn nhân sẽ không bao giờ được dư luận xã hội
ủng hộ, cho dù với lí do nào chăng nữa. Mình lại là một cô giáo!”
Hồi đó, khi vợ mới của chồng tôi đang là kẻ
thứ ba, nhiều người đã động viên tôi: “ Vợ là địch, bồ là ta, chiến sự xảy ra
chắc chắn hắn ta sẽ về với địch!” Thế mà cuối cùng, khi chiến sự căng thẳng, chồng
tôi về phe “ta” để lại “địch” bơ vơ!
Hơ…hơ…
Tôi thật là kẻ thiếu bản lĩnh. Chính vì thế
mà tôi thầm cảm phục em Châu Thanh Thủy (blog Mụ Phù Thủy). Em cừ lắm! Em sẵn
sàng vứt bỏ đôi dày chật làm đau chân mình, đi chân trần thách thức với đời! Em
vẫn sống ngạo nghễ, sống và sáng tạo, sống và luôn làm mới bản thân mình! Phải
thế chứ! Vậy sao tôi lại ủy mị, yếu mềm nuôi mãi trong tim một bóng hình không
còn là của mình nữa nhỉ? Tồi!
Vâng, và giờ tôi sẽ trở lại với thế giới blog,
sẽ lại tiếp tục chia sẻ những câu chuyện mà tôi đã góp nhặt giữa nhân tình thế
thái.
CHUYỆN TỪ MỘT BÀI VĂN
(Truyện ngắn của Nhật
Thành)
Chồng vở còn
khá cao. Ngày mai đã đến tiết trả bài “Đêm nay chắc phải thức
khuya lắm đây”- Tôi nghĩ vậy và pha một li cà phê thật đặc.
Tiếng
ti-vi của nhà hàng xóm đã tắt. Đêm khuya thanh vắng, chỉ còn nghe tiếng côn
trùng nỉ non. Có lúc như thầm thì trò chuyện. Có lúc như oán trách giận hờn. Có
lúc như sướt mướt khóc than. Mỉm cười một mình, tôi thầm nghĩ: “ Thật thiệt
thòi cho ai không được thức khuya để lắng nghe âm điệu cuộc sống quanh ta.”
Chồng
vở còn khoảng dăm cuốn. Tôi lại cúi xuống , trò chuyện cùng các em qua những
bài văn.Chữ xiên, chữ thẳng, có chữ nhỏ li ti như đàn kiến riệng, có chữ to như
một lũ ốc sên...Tuy vậy, cũng có nhiều em viết chữ thật đẹp: tròn trịa, đều đặn
và ngay ngắn.
Với đề bài: Em hãy viết thư cho một người thân
của mình, đọc bài làm của các em, nhiều
khi tôi phì cười một mình vì những dòng tâm sự hồn nhiên, ngộ nghĩnh , đáng yêu
của tuổi thơ. Dạy văn vất vả thật, nhưng nó có cái thú vị thế đấy!
Cuốn
vở cuối cùng là của trò Nguyễn Hồng Sương, một em học sinh mà tôi đã ấn tượng
ngay từ ngày đầu bước vào nhận lớp. Với đôi mắt to, đen lay láy dưới hàng lông
mi rậm, cong vút, em làm cho người đối diện không thể chỉ nhìn lướt qua mà
không dừng lại.Gương mặt già dặn hơn nhiều so với cái tuổi mười một của em. Vào
lớp sáu, nhiều em rụt rè, bỡ ngỡ vì lạ thầy và chưa quen với phương pháp học
vừa nghe, vừa ghi chép. Còn Sương, em tỏ ra rất tự tin. Chả thế mà mặc dù cùng
tuổi, các bạn trong lớp cứ một chị Sương, hai chị Sương. Và Sương cũng xưng “
chị” gọi “em” tự nhiên thế. Ở bài viết trước với đề bài: Một câu chuyện khó quên, em đã
làm tôi sửng sốt vì một giọng văn già dặn, giàu chất triết lí. Nếu không phải
là bài làm tại lớp và nếu không chứng kiến em ngồi viết một mạch năm trang giấy
thì chắc tôi đã đặt một dấu hỏi thật lớn ở cuối bài.
Bài
viết này, các em làm ở nhà rồi đến nộp. Trước mắt tôi là những dòng chữ ngay
ngắn, đều tăm tắp. Đọc xong bài văn của em, nước mắt tôi ướt nhoè trang vở. Tôi
thẫn thờ bước ra ngoài sân. Trăng muộn đang lặng lẽ rắc những ánh sáng bàng
bạc, yếu ớt xuống trần gian. Một tiếng chim non mơ ngủ giật mình gọi mẹ. Rồi
tất cả lại chìm vào trong sâu thẳm của đêm. Khi nhân gian chìm trong giấc ngủ,
có lẽ cái giàu – nghèo, sướng - khổ,
sang – hèn nó không bị phơi bày lộ liễu, nhức nhối như giữa ban ngày. Âu đó
cũng là sự an ủi của ông trời dành cho những người nghèo khổ.
Tôi trở vào, đọc lại một lần nữa bài
viết của em.
Quỳ Hợp, ngày ... tháng ....năm…
Mẹ yêu quý của con !
Hôm nay là ngày chủ nhật, ngồi
một mình trong căn nhà nhỏ
đơn sơ của hai mẹ con mình mà lòng con thấy buồn và trống vắng. Con cũng chẳng
hiểu vì sao. Hay tại làn mưa bụi bay bay đang giăng mắc khắp cành cây, ngọn cỏ?
Hay cái se lạnh của tiết trời mùa thu đang mơn man trên làn da con?Nhưng mẹ ơi,
điều mà con cảm nhận một cách rõ ràng nhất là con thương mẹ vô cùng. Chủ nhật, nhà hàng xóm quây quần bên
nhau hưởng ngày nghỉ cuối tuần vui vẻ. Còn mẹ, ngày nào cũng như ngày nào, trên
chiếc xe cà tàng chưa một lần sạch hết bùn đất, nào rượu, nào rau, dưa, thịt,
cá...treo trước, cột sau vào tận bản xa. Mẹ bảo: “ Có đi xa như thế mới kiềm
thêm chút ít cho con học hành, đỡ tủi thân với bè bạn”. Con hiểu điều đó nên đã
quen dần với những chủ nhật cô đơn.
Hôm
nay, con rất muốn tâm sự cùng mẹ, nhưng chỉ biết mượn trang giấy này gửi gắm
nỗi niềm cùng với mẹ yêu.
Mẹ
ơi, đến bây giờ, khi đã là một học sinh lớp sáu,con đã là một cô bé mười một
tuổi, con mới không bắt mẹ gọi bố về. Bởi con biết, điều đó mẹ không bao giờ
làm được.
Năm
lên ba tuổi, con còn nhớ lần mẹ đưa con đi chơi công viên, con thét lên khi
thấy một con sâu đang ngo ngoe đưới đất. Mẹ bồng con tránh đi chỗ khác. Nhưng
con vẫn sợ vì nghĩ con sâu ấy có thể sẽ bò đến chỗ hai mẹ con mình. Rồi sau đó,
cô bé có bím tóc xinh xinh trông thấy. Cũng giống như con, bạn ấy khóc thét vì
sợ hãi. Người bố đã không ngần ngại lấy chiếc que, dí con sẫu xuống hòn đá, nó
chết còng queo.
Đêm
ấy, về đến nhà, con nằng nặc đòi mẹ phải gọi bố về, vì chỉ có bố, với bản lĩnh
của người đàn ông, mới đủ can đảm trừ tận gốc những mối đe doạ làm con sợ hãi.
Mẹ ôm con vào lòng, dỗ con ngủ ngoan rồi ngày mai mẹ gọi bố về. Con nghe tiếng
thở dài của mẹ và chìm vào giấc ngủ.
Năm
lên sáu tuổi, ngày đầu tiên con vào lớp Một, mẹ lai con đến trường bằng chiếc
xe đạp cũ. Xung quanh, nhiều bạn được cả bố và mẹ chở bằng xe máy. Con chẳng so
bì xe đạp hay xe máy đâu, nhưng con thấy tủi. Bạn con ngồi giữa, phía sau là
vòng tay mẹ dịu dàng, còn phía trước, bố vững vàng tay lái. Còn con, mẹ cứ dặn
đi dặn lại: “ Phải ôm chặt mẹ, nghe chưa?”. Thỉnh thoảng, mẹ lại lái bằng một
tay, còn tay kia quờ ra sau kiểm tra con ngồi có chắc chắn không. Mẹ che cho
con phía trước, ai bảo vệ con ở phía sau?
Tối
đó, con lại giận mẹ. Con bảo: “ Sao mẹ hứa nhiều lần rồi mà chẳng gọi bố về cho
con?”. Mẹ lại thở dài. Hình như mẹ khóc. Lúc lâu sau, mẹ nói như người có lỗi:
“ Mẹ làm khổ con, mẹ biết. Nhưng số phận mẹ con mình chắc trời bắt tội, con ơi!
Mẹ sẽ cố gắng để con đỡ thiệt thòi, nhưng mẹ xin con đừng nhắc đến chuyện gọi
bố.” Con chẳng hiểu hết những lời mẹ nói, song nhìn khuôn mặt đau buồn của mẹ,
con không nỡ giận lâu.
Vâng,
giờ thì con đã hiểu, qua lời người lớn, rằng bố đã bỏ mẹ ra đi khi con đang là
một giọt máu mới thành hình trong bụng mẹ. Mẹ và bố chưa phải là vợ chồng. Con
trở thành đứa con hoang....
Mẹ
ơi! Đã bao đêm con khóc thầm vì tủi thân nhưng không muốn mẹ lại buồn thêm nữa.
Giờ đây, con xin hứa, con sẽ chứng tỏ cho mọi người thấy, không có bố, con vẫn
vững vàng. Mẹ con ta sẽ tiếp thêm cho nhau nghị lực để sống đàng hoàng, mẹ nhé!
Con gái yêu của mẹ
Nguyễn Hồng Sương.
Trong
giường, cu Mít dang hai tay, hai chân thật thoải mái. Gương mặt trông thánh
thiện làm sao! Tôi khẽ khàng nằm xuống bên con. Lại một đêm khó ngủ.
Tôi
quyết định dành buổi sáng chủ nhật đến chơi nhà Sương. Lần theo địa chỉ trong sổ điểm lớp, hỏi thăm đường mãi,
tôi đã vào đến nơi. Đang ngó nghiêng tìm nhà, bỗng cánh cổng đồ sộ bật mở. Từ
trong, chiếc xe hơi bóng loáng trôi ra.
- Khoan,
em lại quên mang điện thoại rồi, chờ tí đã.
Người
phụ nữ sang trọng trong bộ váy cực kì khêu gợi bước ra khỏi xe. Tôi chỉ kịp
nhìn thấy từ phía sau, một mái tóc uốn búp cầu kì, vàng óng. Mùi nước hoa đắt
tiền, mùi son phấn loại xịn phảng phất, quyến rũ. Trong xe còn lại hai bố con.
Tôi đoán thế bởi họ giống nhau như đúc. Thằng bé độ chín mười tuổi, nhõng nhẽo
nằm vào lòng bố:
- Còn sớm, sao bố không để con ngủ chút nữa? Con
chẳng thiết ăn đâu. Tuần nào cũng cháo bồ câu, chán chết!
- Này ông tướng - người bố bóp nhẹ vào mũi cậu bé –
hơn tám giờ rồi đấy. Thôi, để bố xin ý kiến mẹ, hôm nay ta đi chỗ nào có món là
lạ một chút.
Tôi rụt rè ngó vào:
- Làm
ơn cho hỏi, nhà chị Xoan ở đâu nhỉ?
Thằng bé ngó ra:
- Phải
cô Xoan có chị Sương không?
Tôi
chưa kịp trả lời thì ông bố đã hất hàm:
- Cái
nhà nhỏ đằng kia kìa !
Tôi cảm ơn rồi dắt xe đi. Vừa lúc người phụ nữ ra tới
xe.
- Bố
con vừa nói chuyện với ai phải không?
- Một
khách tìm nhà con Xoan - tiếng người đàn ông - chắc là đến hỏi nợ.
Chiếc
xe trôi êm ru, để lại phía sau làn bụi mỏng tang.
Đẩy
nhẹ cánh cổng ọp ẹp, tôi dắt xe vào nhà Sương. Một ngôi nhà nhỏ nằm khuất sau
hàng nhãn. Cảm giác thật dễ chịu: đường ngõ, sân nhà sạch bong. Trước sân, một
bồn hoa nho nhỏ nhưng thật xinh: hoa đồng tiền, hoa hồng, hoa thược dược... khẽ lay nhẹ trong làn gió thoảng. Im ắng. Tôi phân
vân: “ Cửa mở toang thế này mà người đi đâu?”. Bỗng nghe loạt xoạt phía sau
nhà.
- Sương
ơi!- vừa gọi, tôi vừa bước ra.
Sương đang lúi húi nhổ cỏ trong luống rau cải, nghe
tiếng gọi, em ngẩng lên, mắt tròn xoe:
- Ôi
cô! Sao cô biết nhà em ở đây ạ?
- Nhà
em ở dưới mũi cô đây này - tôi
cười - mẹ đâu em?
- Mẹ
em đi hàng từ lúc bốn giờ sáng cơ cô ạ. Mời cô vào nhà xơi nước.
Ngôi nhà hai gian đơn sơ đố đạc nhưng thật gọn gàng,
ngăn nắp. Em bưng cốc nước lọc, lễ phép:
- Em mời cô uống nước. Nhà
hai mẹ con chỉ dùng nước sôi thôi cô ạ.
- Hôm nào mẹ cũng đi hàng sớm thế ư? Trưa mẹ có về
không?
- Dạ, cứ bốn giờ sáng mẹ thức em dậy học bài là mẹ đi,
tận bốn giờ chiều mẹ mới về.
- Như vậy mọi việc nhà em phải làm hết?
Em cười bẽn lẽn:
- Việc nhà cũng có gì đâu cô. Sáng ra quét tước dọn
dẹp nhà cửa, tưới rau, cho gà
ăn. Trưa về đã có phần cơm mẹ cất cho từ sáng, em chỉ việc nấu canh là được.
Chiều học bài xong, quét dọn, chuẩn bị bữa tối. Mẹ về tắm rửa, giặt đồ xong thì
hai mẹ con ăn cơm.
Tôi se lòng, chợt nghĩ đến cậu bé lúc nãy. Hơn
tám giờ đi ăn sáng cùng bố mẹ còn õng ẹo kêu buồn ngủ.
- Này Sương, cái nhà bốn tầng bên kia đường là nhà ai
đấy? Họ làm gì mà giàu ghê nhỉ? Lúc nãy, họ đã chỉ nhà em cho cô đấy.
- Nhà chú Hùng, cô Mi đó cô ạ. Chú ấy làm ở trạm điện.Giàu là nhờ cô Mi. Cô ấy
làm cán bộ gì bên bảo hiểm ấy, có cổ phần ở mấy xưởng đá đấy.
- Sao mới tí tuổi đầu mà em biết rành rọt thế ?
Em cười :
- Thằng Bi con cô chú ấy vẫn hay
sang đây chơi. Nó chỉ thua em có một tuổi thôi nhưng đánh răng còn phải bắt bố
mẹ lấy kem cho. Ở nhà thì õng ẹo lắm, nhưng sang đây em sai được khối việc.Nó
nghe chuyện người lớn rồi mách với em.
Rời nhà em, tôi thấy nhẹ lòng. «Đúng,
em sẽ vững vàng, em sẽ cùng mẹ đàng hoàng mà sống. Gian nan tôi luyện con
người. ». Nhưng dù sao, tôi vẫn muốn em được gặp bố. Bởi tình phụ tử cũng
vô cùng thiêng liêng. Biết đâu, ở một nơi nào đó, bố em cũng khao khát được
nhìn và ôm ấp đứa con đầu lòng, kết quả tình yêu của mình ?
Khi em xin phép nghỉ học vì mẹ
bị ốm, tôi đã đến thăm. Xoan mới khoảng ngoài ba mươi. Dù nắng mưa, sương gió
phũ phàng tàn phá nhan sắc người phụ nữ không thương tiếc, nhưng ở Xoan vẫn
toát lên vẻ đẹp đắm thắm, mặn mà. Đôi mắt tròn, to, không đen láy như mắt con
gái nhưng hàng lông mi cũng rậm và cong như thế. Dù lúc đầu còn ngại ngùng,
khách sáo nhưng mấy ngày sau, khi thấy cô giáo và con gái mình thân thiết, ríu
rít chuyện trò, Xoan cởi mở hẳn và không ngại tâm sự với tôi chuyện đời tư của
mình.
- Em yêu anh ấy trong suốt ba năm
học Cao đẳng Sư phạm.Còn anh ấy, thi
hai năm đại học chỉ lẹt đẹt được bảy, tám điểm, đành làm đơn xin học trung cấp
cơ điện. Cả hai đứa dự định khi em ra trường sẽ thưa chuyện với người lớn và tổ
chức đám cưới. Thế rồi, khi anh ấy đang chơi dài vì không xin được việc làm,em
lại thất nghiệp vì không đủ « cơ số » theo yêu cầu nên đành ngậm ngùi
để người khác chiếm chỗ .
Đùng một cái, anh ấy tuyên bố chia
tay. Nước mắt cạn vơi, bao
đêm gối ướt đầm. Em quyết định nuôi con một mình. Đứa trẻ có tội tình
chi ? Lúc đó, nó mới chỉ là một giọt máu mới thành hình trong cơ thể em.Vả
lại, em cứ nuôi hi vọng, em sinh con, anh ấy sẽ vì
giọt máu của mình mà hồi tâm chuyển ý. Bố
mẹ em xấu hổ với xóm giềng, chuyển về quê sau khi đã nghỉ hưu non và mua cho em căn nhà này. Đêm em
chuyển dạ cũng là lúc anh ấy vui đêm tân hôn với người phụ nữ khác.
Tôi tò mò :
- Thế từ lúc sinh bé Sương đến
nay, anh ta không biết là em đã có con sao ?
- Biết chứ chị. Khi nghe em nói
đã có thai, anh ấy lạnh lùng : « Việc làm chưa có, sinh con ra nuôi
bằng cám lợn à ? ». Giờ gặp em, anh ta dửng dưng như người xa lạ. Cái
uy của vợ anh ta lớn quá. Nào xin việc làm cho chồng, nào xây nhà, mua
xe...Người ta bảo, anh ta chẳng khác nào « chuột sa chĩnh
gạo » , cứ thế mà hưởng giàu sang phú quí.
- Có thể vì sợ vợ, anh ta dửng
dưng với em, nhưng với con, nếu có điều kiện gặp, chị tin chắc anh ta vẫn muốn
bù đắp cho nó chứ ? Vì dù sao, đó cũng là giọt máu của mình.
Xoan lắc đầu, miệng cười méo dệch, nét
mặt đầy đau khổ :
- Chị nhầm rồi. Anh ta đã có đứa con trai. Quý còn
hơn vàng.
- Nhưng bé Sương giỏi giang thế, xinh thế...
Xoan nhìn thẳng vào mắt tôi, giận
dữ :
- Chị tưởng anh ta chưa gặp con
bé sao ? Chị có biết nhà anh ta ở đâu không ? Chính là ngôi nhà bốn
tầng bên kia đường đấy. Nghe con bé bảo, chị đã hỏi anh ta nhà em ở đâu đấy
thôi.
CHÚC MỪNG NGƯỜI TRỞ LẠI...
Trả lờiXóaCỨ VÔ TƯ MÀ SỐNG. CỨ SỐNG THẬT VÔ TƯ... MỌI CHUYỆN CỨ TỪ TỪ.. CŨNG ĐẾN HỒI PHÂN GIẢI ... hiiiiiiiiii..........
Cảm ơn bạn nhé. Sẽ vô tư thôi mà!
XóaChúc mừng em đã trở về
Trả lờiXóaDù chưa chọn được "nửa kia" của mình
Chân trần, gai góc coi khinh
Vượt lên tìm lấy người tình xứng đôi!...
Chúc em ngày mới khỏe vui, nhiều tốt đẹp và an lành nhé!...
Nhà anh kín cổng cao tường
XóaThép gai nhức mắt khó đường lại qua
Ước gi em hóa tò vò
Tha đất làm tổ trong nhà của anh!
Nhiệt liệt chào mừng NT trở lại với BLOGSPOT!
Trả lờiXóaNhiệt liệt!
Nhiệt liệt!
Nhiệt liệt!
Đả đảo bọn đàn ông bội bạc!
Đả đảo!
Đả đảo!
Đả đảo!
Vui mừng đón chào bạn tới thăm!
XóaĐón chào!
Đónn chào!
Đón chào!
Cuộc sống tự do muôn năm!
Muôn năm!
muôn năm!
muôn năm!
Chúc mừng chị đã trở lại!. Đọc entry chị viết, thoạt đầu cảm thấy hài hước, nhưng rồi ngẫm nghĩ lại chị viết bằng một nụ cười nửa miệng!. Chao ôi, hết còm thêm được nữa rồi. Hẹn chị entry sau nha!. Thân! Rất quý chị!
Trả lờiXóaNhật Ánh à, chị cười toét miệng đấy chứ! Mọi cái hãy nhìn bằng sự hài hước sẽ nhẹ đi rất nhiều em ạ.
XóaVui quá đi thôi NT ơi!
Trả lờiXóaLại thêm bạn hữu để vui chơi
Cùng hỏi han nhau chiều, trưa, sớm
Cùng chúc cho nhau những nụ cười./.
Sang anh ăn chả rươi nhé!
Khi đi nhớ mang 10 kg quýt để lấy vỏ làm gia vị chế biến nhé!
Cũng vì thèm món chả rươi
XóaMà em trở lại vui cười đấy thôi!
Móng tay em cắt mất rồi
Vỏ quýt dày thế chịu trời anh ơi!
Sang đọc bài món chả rươi anh mới đăng nhé.
XóaThế rồi anh ấy trở lại chứ? Hồi hộp quá ...
Trả lờiXóaĐiều đó không xẩy ra đâu, anh giáo ơi!
XóaĐọc đi đọc lại....và vẫn muốn đọc nữa..
Trả lờiXóaChị à, không chồng thật khổ, có chồng chắc gì đã sướng, phải không nhỉ?
XóaTruyện ngắn của NT viết chặt khít đầu, khít đuôi không một chỗ thò thụt... Nhìn chung truyện ngắn: CHUYỆN TỪ MỘT BÀI VĂN vuông chằn chặn.
Trả lờiXóaCám ơn NT.
Cá trong bể quá đói, Nt chịu khó cho nó ăn và nghía chúng thấy vui lắm đấy
XóaTại anh Thọ Trường bảo sang chăm mà bỏ đói thế đấy chứ.
XóaMừng em viết truyện thật hay
Trả lờiXóaSẵn sàng vứt bỏ đôi dày chật chân
Đi tìm "nửa mới" kết thân
Dựng xây hạnh phúc tròn phần ước mơ...
Chúc em ngày Chủ nhật mới khỏe vui, thêm nhiều yêu thương và mọi sự an lành nhé!...
Nửa cũ vứt mình chỏng chơ
XóaNửa mới chưa có bây giờ tính sao?
Em rất vui khi chị trở lại.
Trả lờiXóaEm cũng mới... trở lại!
Chị sẽ sang thăm em.
XóaSự trở lại với blog và chuyện một bài tập làm văn là một nghị lực lớn đáng khâm phục Nhật Thành ạ
Trả lờiXóaChúc em an vui tiếp với trang blog và những suy nghĩ của minh
Cảm ơn những lời động viên quý báu của anh. Em sẽ cố gắng ạ
XóaChị ạ! Em đọc rất kĩ bài này, nhất là phần trên. Em muốn nói với chị nhiều lắm nhưng chắc không đủ chữ cho phần nhận xét. Em đành tóm gọn lại thế này thôi. Biết bao nhiều lần chồng cũ xin em tha thứ, bảy năm sau li hôn vẫn còn xin. Nhưng em đã quyết, em không thay đổi. Em cũng không hề phải làm bộ làm tịch hay nén mình gì. Sau li hôn, không thiếu người đàn ông đến với em, nhưng em từ chối tất cả. Em xác định cả cuộc đời em là Din Lu. Em có thể mất chồng, mất người yêu nhưng không thể mất con được. Vả lại, cuộc sống độc thân cũng như một cơ hội để thử thách bản lĩnh, để làm những điều mình thích vậy. Chị mạnh mẽ lên chị nhé!
Trả lờiXóaChị sẽ mạnh mẽ, Thủy ạ. Điều đó chị đã gửi gắm trong truyện ngắn CHUYỆN TỪ MỘT BÀI VĂN đấy thôi.Cảm ơn em thật nhiều!
Xóangười ta hay nói: "lá rụng về cội", mình thực lòng nói thế, nếu có gì phiền thì mong bạn bỏ qua cho nhé.
Trả lờiXóaEm chưa hiểu?
Trả lờiXóaChúc mừng dì đã trở lại và hi vọng sẽ lợi hại hơn xưa dì ạ.
Trả lờiXóaP/S:Cháu đã khóc khi đọc bài văn trên.
Viết văn mà kiếm được giọt nước mắt của độc giả là hạnh phúc lắm. Cảm ơn cháu.
XóaEm cháu nay đã trở lại rồi
Trả lờiXóaHãy cầm lấy bút khoắng đi thôi
Bõ công bạn log luôn hâm mộ
Anh chú cũng chờ mỏi mắt trôi./.
Em cháu nguôi quên chuyện cũ rồi
XóaChỉ còn giận dai nữa mà thôi
Anh chú có thương thì hãy đọc
Rồi cùng em cháu luận bàn chơi!
chào mừng em trở lại...anh HAI rất vui vì sự xuất hiện của em.
Trả lờiXóađọc xong bài viết mà thấy mắt mình bỗng dưng cay cay. anh tìm thấy có 2 sự thân quen
!, hình như bài viết này là 1 bài củ từ yhoo em đăng lại
2, anh tìm thấy hình ảnh của cô bé. ôi sao na ná hoàn cảnh của mình từ thuở còn thơ..dẫu sao thì cô bé ấy vẫn còn có mẹ,đc sống bên mẹ,còn HAI thì kg, không có cả một cái tên, cái tên bây giờ cũng chỉ là tên mượn cũng giống như tên HAI LÚA, mà em gọi bây giờ...
Bài này là từ hồi yahoo, em đăng lại anh à.
XóaEm đã từng đọc rất nhiều lần hồi ức của anh Hai, một tuổi thơ cơ cực và buồn khổ nhiều, nhưng từ đó, ngời sáng một tâm hồn trong sáng, thánh thiện. Giờ cuộc sống anh Hai như thế là tuyệt vời rồi. Chúc anh Hai luôn vui và hạnh phúc bên chị Lúa nhé.
HAI mang câu hò tặng lại cho em nhé!
Trả lờiXóa***
Nhật Thành Hồ21:45 Ngày 17 tháng 12 năm 2013
Ơ...hò...
Anh Hai em thiệt đa ơ... tài
Viết văn đã giỏi (mà) bắt vần này lại càng ơ...siêu...
Nghe anh hò hát đã ơ...nhiều
Đố anh em hò kiểu miền nào đây...ơ...anh?
Trả lời
Hai Lúa22:34 Ngày 17 tháng 12 năm 2013
HÒ Ơ...Ớ...
ANH HAI...cũng chửa đi nhiều
chỉ từ xứ QUÃNG đi vào miền nam
câu hò cô giáo tặng anh
nghe sao giống quá đất lành...miền trung
nếu như không phải cũng đừng
cười anh HAI nhé ơ..hò...
HÒ...Ơ...Ớ...
đừng cười HAI nhé...đoán lung tung ...vậy mà.
Hò ơ....
XóaAnh Hai quả thiệt thông minh
Nghe cách hò mà đoán được ơ...mà đoán được rành rành chẳng ơ....sai.
Anh Hai quả thật ( mà) anh ơ....Hai
Em xin bái phục ( mà) cái tài của ơ...anh!
Chúc em ngày mới luôn khỏe vui và có thêm nhiều tác phẩm hay nữa nhé!...
Trả lờiXóaDạo này chẳng viết được gì anh ơi. Chấm bài mù cả mắt rồi!
XóaChúc anh luôn vui vẻ và hạnh phúc!
Đọc chuyện ngắn trên , lão thấy em viết khá hay . Có nhân vật thật và câu chuyện thật ngoài đời ,có hư cấu , có bố cục chặt và có điểm nhấn cho kịch tính, có sự nhẹ nhàng cho một thông điệp gửi đến người đọc...
Trả lờiXóa...Lão vào mạng muộn vì cuối năm hơi lu bu. Lướt qua blog thấy em ghé thăm như ngầm báo đã ...đốt bỏ quyết định xa blog , nên lão tò mò vào xem thử. Ngac nhiên vì câu chuyện có lá thư đề ...Qùy Hợp - Nơi mà cách đây hơn một tháng trước , lão có đọc và mang về blog mình bài bình thơ của cô giáo Lương thị Vân Anh - PTTH Qùy Hơp 2 với bài bình "lệch nhịp" khá hay. Ngoài cái hay , còn có sự mến mộ là...dân quê choa nữa đấy. Lão gửi em đường link này vào đọc bài bình trên của cô Vân Anh - http://tan262.blogspot.com/2013/09/lech-nhip-tiec-minh-tuoi-chang-con-xanh.html#more