Mối tình tội lỗi
Truyện ngắn của Nhật Thành
Loan khoác chiếc túi xắc nhỏ nhắn màu mận
chín lên vai, quay đi quay lại trước gương ngắm nghía. Nó thật hợp với chiếc
váy đỏ ngắn đến nửa đùi, để lộ cặp giò trắng mịn, nõn nà. Mặc dù đã thử đến chiếc
áo thứ năm, nhưng cô vẫn chưa thật ưng ý.
Nghe tiếng xe máy ngoài cổng, Loan chưa kịp
chạy ra thì Mận đã tắt máy, chạy ào vào nhà, nằm vật ra giường.
-
Ơ,
cái con này! Có chuyện gì mà đang
yên đang lành đến nằm vật ra như kẻ ăn vạ thế hả? Sao không cất xe ở nhà lại
phóng thẳng sang đây?
Mận
vẫn im lặng, bộ tóc thường ngày được chải chuốt, uốn búp cầu kì mỗi lần đến trường,
giờ rối tung rối mù. Rồi cô úp mặt xuống
gối, khóc nức lên.
-
Có
chuyện gì? Nói tao nghe xem nào? Đời được mấy cục lịch, buốn làm quái gì cho nó
chóng già?
Mận
bỗng bật dậy, mắt long lên:
-
Mày giúp tao tìm bằng được kẻ đó, nghe chưa?
Nhìn cô bạn phấn son nhoè nhoẹt vì nước mắt,
đầu tóc bù xù như kẻ điên, Loan cười phá lên:
- Trời ! Tìm ai? Một cô giáo hiền như cục
đất mà hôm nay cũng có kẻ thù sao? Tò mò quá đi mất!
- Tao nói thật đấy. Tuân có bồ mày ạ.
Loan sững người lại một giây nhưng kịp trấn
tĩnh:
-
Sao mày biết?
Mận
ngước mắt lên, vừa đau khổ vừa ngạc nhiên:
- Thế ra mày cũng biết rồi à? Trời ơi! Chỉ
có tao là ngu nhất trần đời thôi! Mận lấy hai tay vò tiếp lên mái tóc vốn đã
không thể rối thêm được nữa.
- Chết, tao có biết đâu, giờ mới nghe mày
nói đấy chứ - Loan vội vàng chống chế, mặc dù cô thấy như có
một luồng điện chạy dọc sống lưng.- Thôi, đừng ở trong nhà chi cho ngột
ngạt. Ra nhà tròn hồ Thung Mây uống cà phê rồi nói chuyện.
Mận
thẫn thờ đứng dậy. Loan đưa cho bạn cây lược:
-
Chải tóc lại, tao chọn cái áo mặc rồi mình đi.
Xúng xính trong chiếc áo trắng rộng cổ với những
đường ren cầu kì, lấp ló hai quả đào tiên tròn căng, trắng mịn hấp dẫn, Loan
vui vẻ:
- Hợp với váy đỏ và chiếc xắc này đấy chứ
nhỉ? Mày thấy thế nào?
Chẳng buồn nhìn Loan, Mận gắt:
-
Đẹp
rồi đó, đi nào. Mày cầm lái đi.
Đêm Thung Mây thật huyền ảo. Mặt
hồ được dát bằng muôn vàn ánh bạc lung linh. Ánh sáng từ những ngôi nhà cao tầng,
ánh sáng từ những cột đèn đường, từ những bộ bóng nháy giăng mắc công phu trên
cây cao hắt xuống cùng những dãy nhà in bóng nước làm cho ta có cảm tưởng như đang được chiêm
ngưỡng một cung điện nguy nga ẩn hiện dưới đáy hồ. Gió thổi lồng lộng, cành liễu
lả lơi trong tiếng nhạc dìu dặt của quán cà phê bên đường. Thị trấn Quỳ Hợp như
một cô gái quê có dịp “ lột xác” trong dòng chảy đô thị hoá nói chung. Tuy nhiên,
trong cái ồn ào, sôi động của một miền quê công nghiệp hoá, cô gái ấy vẫn giữ
được chút hiền thục dịu dàng là nhờ có hồ Thung Mây thơ mộng.
Hai người bạn gái lặng lẽ ngồi bên nhau. Giọt cà phê chậm rãi như níu thời
gian chậm lại. Mận ngồi trầm ngâm, lòng rối bời khi nghĩ đến những ngày sắp tới.
Còn Loan, vừa tí tách cắn hạt dưa, vừa để tâm trí mải miết trôi về kí ức xa xăm…
Loan và Mận là đôi bạn thân từ nhỏ. Nhà hai đứa ở cạnh nhau. Bố mẹ cùng
làm ở lâm trường. Chỉ khác nhau một chút thôi, một chút đủ để cuộc sống hai đứa
khác xa nhau: bố Mận là kĩ sư, là cán bộ khung của lâm trường, ngày ngày cắp cặp
da đi họp, ăn mặc sạch sẽ để chỉ đạo kế hoạch khai thác và bảo vệ rừng. Còn bố
Loan là công nhân, bộ đồ bảo hộ màu xanh
cứ bạc dần theo năm tháng cho những
cánh rừng ngút ngàn xanh chạy mãi tới
chân trời.
Những năm học phổ thông, Mận được tiếng là học giỏi lại chăm. Bố mua cho
cô con gái yêu bao nhiêu là sách. Thành
tích học tập của Mận cứ kín dần bức tường qua những tấm giấy khen, bằng
khen. Còn Loan chỉ nhì nhằng đủ để mỗi năm một lớp kẻo mẹ lại rên rẩm: “ Thêm một
năm là thêm một tốn đấy, con ơi!”.
Tuy vậy, khi Mận học bài xong và Loan đã giúp mẹ trồng được mấy luống
mùng hay nhổ cỏ cho đám rau muống trồng ở mép hồ Thung Mây là hai đứa lại mê mải
chơi trò ô ăn quan, chơi thẻ hoặc trò “ mẹ con” ( giả vờ đi chợ,nấu ăn, giặt
giũ…với đồ dùng gia đình được làm từ lá bàng, lá mít, vỏ lon bia…). Cuộc chơi
bao giờ cũng kết thúc khi Loan vội vã chạy
về nấu cơm và Mận đủng đỉnh về nhà tắm rửa chuẩn bị ăn tối.
Tuổi thơ cứ thể trôi đi không ai để ý, giống như cây bàng trước ngõ lá cứ
xanh rồi lá đỏ, thân cây ngày một lớn dần
và tán lá ngày thêm xoè rộng. Chỉ biết rằng, những trò chơi của hai đứa cứ thưa
dần rồi mất đi. Loan còn bận bịu bao công việc gia đình. Bố mẹ nghỉ chế độ mất
sức lao động, đàn lợn trong chuồng ngày càng đông, Loan phải tranh thủ cả buổi
trưa mới xong việc. Mận vẫn miệt mài bên bàn học mà chẳng cần động tay, động
chân vào việc gì khác. Bố bảo: “ Cứ học cho giỏi ắt sẽ sướng!” Hai đứa vẫn luôn bên nhau khi đi học và lúc ở
trường về. Nhiều “ bí mật riêng” chỉ “bật mí” với nhau.
Mận như bông hồng nhung kiêu kì, quí phái. Nhiều chàng trai ngẩn ngơ mà
chỉ dám “ kính nhi viễn chi” vì bố mẹ cô bảo vệ con gái như người có của cất dấu
thỏi vàng mười. Mẹ bảo: “ Con chỉ việc học, nhân duyên đã có bố mẹ lo.” Mận xem
đó như một mệnh lệnh mà cô phải chấp hành vô điều kiện. Trái lại, Loan như bông
sim giữa đồi, thoả thuê tắm nắng, tắm gió mà vẫn ngời sắc tím. Trái tim cô cũng
đã từng đập rộn ràng trước một cậu bạn học cùng lớp, nhưng cảm giác ấy trôi qua
rất nhanh.
“
Mình chẳng dại gì vướng vào trò yêu đương lãng xẹt tuổi học trò, chỉ tổ mất thời
gian, vô ích.”
Kết thúc phổ thông trung học, Mận thi đậu vào khoa Văn trường Đại học sư
phạm Vinh. Sau khi dự buổi liên hoan cô
bạn thân vào đại học, Loan viết đơn đi học lâm sinh để rồi lại khoác màu áo
xanh đã từng gắn bó với bố mẹ cô gần hết cuộc đời.
Cũng là sự trùng hợp ngẫu nhiên, khi hai đứa bước vào tuổi hai mươi hai,
cùng tháng mười năm ấy, đầu tháng Loan lên xe hoa cùng chàng cán bộ kiểm lâm trẻ
thì cuối tháng Mận lộng lẫy trong bộ áo cưới bên anh kĩ sư lâm nghiệp mà bố mẹ
cô đã “dấm” từ khi cô chưa ra trường. Mận có nhà riêng, vợ chồng Loan ở phòng tập
thể. Dù nghề nghiệp khác nhau, nhưng cả hai vẫn thân thiết và chia sẻ những
“đau đầu” trong việc nuôi dạy hai đứa trẻ “ nghịch còn hơn quỉ sứ”.
-
Mày
bảo bây giờ phải làm sao đây? – Câu hỏi của Mận kéo Loan về thực tại.
-
Hả?
– Loan giật mình, ngơ ngác.
-
Này,
mày không bảo tao ra đây để ngồi ngắm cảnh và mơ mộng đấy chứ?
Loan xoay lại tư thế ngồi, đối diện với Mận,
nhìn sâu vào mắt bạn:
-
Tao
hỏi thật, mày có còn yêu Tuân không?
Mận
cúi đầu, im lặng.
-
Sao?
Nói thật lòng đi để tao còn biết mà giúp chứ?
- Cậu biết đấy - Mận nói rất nhỏ - Việc
trường, việc nhà, dạy chính khoá, dạy thêm, rồi con cái… Mình cảm thấy chẳng
còn phút giây nào để sống cho mình. Cảm xúc yêu đương cứ cạn dần đi trong bao
lo toan thường nhật. Anh ấy cũng phải hiểu cho mình chứ, sao lại còn làm khổ
mình thêm nữa? Mà chẳng biết Tuân cặp bồ với ai, chỉ thấy trong xóm có mấy người
đã rỉ vào tai mình điều đó. Và dạo này Tuân cũng lạ lắm. Khi mình hỏi thì anh ấy
chỉ im lặng, thở dài.
Loan chợt nhớ, có lần, Tuân đã tâm sự: “ Chẳng
biết cô ấy có lúc nào nghĩ đến anh không. Suốt ngày chỉ dạy và dạy. Trưa muốn
có một phút thảnh thơi thì học sinh đã kéo đến, nói cười inh ỏi. Tối có hôm
cũng dạy đến gần mười giờ mới nghỉ, soạn
bài xong đã hơn mười một giờ, cô ấy chỉ muốn ngủ riêng ra để sáng mai còn dậy sớm
đi chợ chuẩn bị thức ăn trước khi đến trường. Nhiều khi anh thấy mình như người
thừa.”
Loan nhìn bạn, có chút bối rối trong ánh mắt:
- Mình không có trình độ học vấn như cậu,
nhưng qua thực tế, mình khuyên cậu: Nên dành thời gian cho nhau. Cậu bớt dạy
thêm đi, làm để sướng chứ làm để khổ thì làm làm gì?
Mận thở
dài não nuột:
- Ai
chẳng biết thế. Nhưng mấy ai được như cậu, chồng làm hạt trưởng hạt kiểm lâm, vợ
được nghỉ ở nhà chăm con, nội trợ. Nhìn cậu mua sắm quần áo hàng hiệu, son phấn
tốn cả triệu bạc mà mình chóng cả mặt. Lương công chức hai vợ chồng mình nếu
không làm thêm thì tháng nào nhiều đám cưới đã vay vàng mắt rồi, nói chi đến sắm
sanh. Rồi tương lai học hành của con, nhìn vào đâu? Nghĩ thế mà phải cố, nhiều
bữa dạy xong mệt bã người, chỉ muốn vứt bỏ hết đi, không thiết gì nữa.
Loan định an ủi bạn thì chuông tin nhắn: “ Em đang làm gì? Anh
nhớ em vô cùng, hai hôm chưa gặp được em, lòng trống vắng.” Loan bấm trả lời: “
Em đang ngồi cùng Mận ở nhà tròn”. Chuông điện thoại Mận vang lên: “ Cái gì?” “
Cô về ngay!” “ Mặc tôi, anh không có quyền.” Điện thoại tắt phụp.
-
Thôi, việc đâu còn có đó, về đi. Tớ sẽ có cách.
Mận
uể oải đứng dậy:
-
Không
vì con, mình nhảy xuống kia cho rồi.
-
Ấy –
Loan cười - mặt hồ đang phẳng lặng đẹp thế, cậu đừng làm sóng nổi lên!
Đêm ấy, Loan thức trắng. “ Mận ơi, ngàn lần xin lỗi cậu. Ruột gan mình
giờ còn rối hơn cả tơ vò. Mình không ngờ mình lại trở thành kẻ khốn nạn như thế.
Có lẽ, khi chết đi, mình sẽ bị đày xuống mười tám tầng địa ngục…”
Sau khi làm được ngôi nhà rộng rãi, khang trang, Bình - chồng Loan - quyết
định cho cô nghỉ hẳn việc cơ quan. Anh bảo:
- Lương em làm không đủ nộp bảo hiểm.
Thôi, ở nhà làm ô xin cho anh, anh trả cao gấp mười lương công nhân của em. Anh
chỉ cần khi nào nhà cửa cũng sạch sẽ, gọn gàng, chịu khó đưa đón con đi học. Cuối
tuần anh về, ô xin trở thành bà chủ, chịu không?
Mới
đầu, Loan cảm thấy thật thoải mái. Sáng không phải tất bật lo giục con ăn nhanh
cho kịp giờ mẹ còn đi làm, trưa không thấp thỏm vì sợ ngủ quên, chiều đón con về,
tắm rửa rồi ăn cơm, xem phim. Nhưng khi
mọi người ghen với sự nhàn nhã của Loan, cô lại ước có việc gì làm kẻo buồn
chân, buồn tay. Bình không cho cô làm gì cả. “Đừng vẽ chuyện, chỉ tổ bẩn nhà.”
Thế thì Loan đi mua sắm, đi làm đẹp. Càng ngày cô càng phơi phới như đang ở tuổi
hai mươi.
Hàng đêm, khi Mận bận dạy học, Tuân thường sang nhà cô xem phim. Loan
thích nghe những lời nhận xét thông minh mà dí dỏm của Tuân về những chi tiết của
kịch bản. Bình của cô chẳng bao giờ ngó đến bộ phim nào, dù Loan tấm tắc khen hay. Cuối tuần về, anh xem bóng đá, Loan đi ngủ
vì cô không thích. Lâu dần thành quen, hôm nào không có học sinh học, Tuân cũng
sang nhà Loan xem ti vi. Nếu anh không sang, Loan thấy hình như phim không còn
hấp dẫn. Có những hôm, phim đã hết nhưng Tuân vẫn cố ngồi nán lại trò chuyện. “
Kĩ sư có khác, ăn nói có duyên mà tế nhị vô cùng” – Loan mang theo cả ý nghĩ ấy
vào giấc ngủ.
Bẵng đi cả tuần không thấy anh sang. Rõ ràng là Loan vẫn nghe tiếng anh,
biết anh không phải đi công tác. Đắn đo, ngần ngại...Ừ, có gì đâu mà ngại? Hàng
xóm với nhau, mình và Mận là bạn thân, mình vẫn sang nhà Mận suốt đấy thôi? Ừ,
hay nhỉ? Quí chồng của bạn là lẽ đương nhiên. Mình trong sáng, có gì mà ngại?
Thế thì Loan sang nhà Mận, sang chơi thôi, bạn bè mà...
Loan ríu rít kể chuyện thằng cu con bị cô giáo phạt
với Mận, rồi ngước lên nhìn Tuân đang mê
mải đọc báo, hỏi rõ to:
- Dạo này anh Tuân không sang xem phim nữa
à? Mình em xem buồn quá!
-
Tối
anh bận chút việc. – Tuân nói mà không nhìn lên.
Loan về, cảm thấy buồn vô cớ. “ Sao mình
lại hay nghĩ về Tuân thế nhỉ?”.
Đêm đó, Tuân lại sang. Xem phim xong
đã hơn mười một giờ. Anh vẫn ngồi lặng lẽ.
- Về đi anh, chắc giờ này Mận đã soạn bài
xong rồi đó.- Loan nói, ánh mặt nhìn Tuân trìu mến, ánh mắt ấy nói với anh: “ Anh về, để
lại trong em nỗi trống vắng cô đơn”
Tuân nhìn Loan, thật khó tả ánh mắt anh lúc
này. Nó vừa buồn rười rượi, vừa ẩn chứa một nỗi khát khao, một niềm yêu mãnh liệt.
Loan thấy tự nhiên nhũn ra trước ánh mắt
ấy. Thế rồi, như một lẽ tự nhiên, gió thổi thì cây lay, mưa rơi ắt cỏ ướt, hai
người đã ở trong vòng tay nhau tự bao giờ. Tuân thì thầm, hơi thở nóng hổi, giọng
đứt quãng mà gấp gáp:
- Anh yêu em... yêu say đắm... Anh biết...
như thế là tội lỗi. Anh đã cố tránh gặp em, nhưng càng không gặp... càng cháy
bùng nỗi nhớ...
Môi
tìm môi, vòng tay ôm siết. Họ như mê đi trong cõi thiên thai. Những đợt sóng
tình dâng lên, dâng lên, càng lúc càng ào ạt, càng dữ dội. Nó phá tan tất cả những
rào cản cuối cùng. Cả hai đều tự cảm thấy rằng, họ sinh ra là để cho nhau, để
được chìm trong nhau, để ngụp lặn vào nhau cho thỏa khát khao, mong nhớ. Khái
niệm về thời gian, về không gian không tồn tại. Chỉ có chiếc ti vi là vẫn vô tư
quảng cáo: “ Một người khoẻ, hai người vui”.
Họ đã là của nhau. Tuy vậy, Loan trở nên mâu
thuẫn với chính mình. Cô vừa rất yêu
Tuân, mong bước chân anh vào mỗi tối lại vừa sợ hãi, muốn tránh xa anh. “Mình làm gì thế này? Mình là bạn
rất thân của Mận đấy! Không! Không thể như thế được!” Loan quyết định đóng cổng
sớm, tắt ti vi, ôm con nằm ngủ. Nhưng Loan nào ngủ được. Tiếng bước chân anh rất
nhẹ, Loan không phải nghe bằng tai mà cảm bằng trái tim mình. Và Loan nhớ, nhớ
da diết nụ hôn cháy bỏng! Nhớ vòng tay ôm riết nồng nàn. Nhớ hơi thở thơm
thơm...Nó không giống hơi thở khê nồng
mùi bia rượu trộn lẫn thuốc lá của Bình vào dịp cuối tuần. Cũng lâu lắm rồi,
Bình không rót vào tai Loan những lời ngọt ngào, âu yếm. Hầu như tuần nào về
anh cũng say xỉn. Loan có phàn nàn thì anh gắt: “ Công việc làm ăn cần giao
lưu, có uống mới ra tiền cho em tiêu thoải mái thế đấy.” Anh cũng chẳng mặn mà
gì chuyện gối chăn. Một người bạn của chồng cười cười, nói với Loan: “Hạt trưởng
hạt kiểm lâm có ít nhất ba bồ nhí thay nhau động viên trong sáu ngày.” Lúc đầu
cô có tra hỏi, nhưng Bình trợn mắt: “ Cô đừng nghe người ta đồn bậy, đó là trò
để hạ bệ nhau đấy.” Loan đành nuốt ấm ức vào lòng. Giờ thì Loan thây kệ, cô
cũng chẳng còn tâm trí nào để nghĩ đến Bình.
Ngày thứ năm từ khi cô quyết định “ kín cổng cao tường”, Loan nhận
tin nhắn của Tuân: “ Anh hiểu sự khó xử của em. Anh là con người tồi tệ, anh biết
thế. Nhưng lí trí của anh không đủ sức ru trái tim ngủ yên. Nỗi nhớ em làm anh
mụ mẫm...” Họ lại cùng nhau xem ti vi mỗi tối, họ lại đắm đuối nhìn nhau và cười
hạnh phúc, họ lại dìu nhau lên cõi bồng lai tiên cảnh khi Mận đang véo von giảng
bài hay cắm cúi bên chồng vở còn chấm dở.
Loan nói trong vòng tay ôm siết của Tuân:
- Sao anh lại yêu em? Mận là bông hồng nhung
kiêu kì, quí phái; còn em là bông sim tầm thường mọc giữa đồi núi cằn khô...
Tuân nhỏ nhẹ:
- Anh thích cái dân dã, mộc mạc ấy của em.
Nói chuyện với em, anh không bị bắt bẻ từng chữ, không bị chỉnh sửa từng câu. Nghe
tiếng cười hồn nhiên, sảng khoái của em, anh thấy thật thoải mái. Về nhà, anh bị
“cầm tù” trong cuộc sống “mô phạm” của vợ anh, đến với em là anh đến với khoảng
trời tự do. Đó là sự thật, anh không nguỵ biện đâu!
Dù trong lòng thật sung sướng khi nghe những lời
đó của Tuân, nhưng Loan vẫn vờ gắt: “ Cấm nói xấu bạn em!”. Tuân cười: “ Xin
tuân lệnh!” Môi họ lại gắn kết với nhau trong hơi thở gấp gáp. Họ lại dành cho
nhau những gì ngọt ngào, say đắm nhất của tình yêu.
Cái kim
trong bọc lâu ngày cũng lòi ra. Chỉ có điều, người ngoài thì thấy rõ, còn trong
nhà thì chẳng thấy đâu. Nghe những câu bóng gió của bà con lối xóm, Loan lại sợ. Cô “ cấm cửa” Tuân hai ngày rồi.
Mận đâu biết rằng, khi đang ngồi với Loan, tin nhắn của chồng mình vẫn ngọt
ngào trong máy bạn.
Trời đã sáng. Đôi mắt Loan nhìn lên khoảng
sáng mờ mờ nơi trần nhà. Hình như có một quả bóng bay cứ lớn dần, rồi bay lên
thành một dấu hỏi thật to. Khi đụng vào trần, quả bóng nổ tung, xác rơi xuống nền
nhà thành một dấu chấm hết.
Mùa đông 2011
NHẬT THÀNH.
Mấy hôm mình bị đau mắt (chắc có lẽ bị phạt tội nói xấu chị em phụ nữ......) nên hôm nay mới sang thăm bạn. Chúc bạn buổi chiều an lành và thật nhiều niềm vui
Trả lờiXóa(Truyện ngắn của bạn mình sẽ đọc sau nhé)
Mong mắt bạn chóng khỏi để nhìn đời rõ ràng hơn. Càng nhìn càng thấy chị em xấu nhiều hơn tốt đấy. Hi...
XóaVi máy hỏng và vì nhiều lý do nên bây giờ anh mới vào thăm em được. Truyện ngắn này của em viết rất tốt, trước đây anh đã đc đọc và com rồi, nay vội nên chưa xem lại và nhận xét gì thêm... Em chịu khó đọc trong NNTY chút nhé...
Trả lờiXóaAnh mong em luôn khỏe vui và an lành em nhé!
Đôi khi sự vô tình của bản thân đối với những người xung quanh mình lại khiến cho con người ta đi đến một cái gọi là sự phản bội.Nguyên nhân ko phải do ai hết mà chính là do sự vô tâm của bản thân mỗi con người,ở đây ko thể trách Mận cũng như trách chồng Loan,bởi vì họ đều do " hoàn cảnh xô đẩy " rồi dần dần cũng đã xô đẩy 2 con người bên cạnh họ ngày càng sa vào cái vòng luân lí " Chả nem" mà thôi.
Trả lờiXóaP/S:Đã lâu lắm rồi cháu chỉ học khối A,ko phải dân C nữa nên bình luận văn học ko được tốt lắm,bây giờ thì cháu chỉ có thể " nghĩ gì viết nấy" nên dì thấy chỗ nào sai sót thì bảo cháu nhé. cháu của cô: Vi Hùng.
Dì rất vui vì cháu là dân khối A mà cảm nhận về cuộc sống rất tốt. Truyện nhắc nhở mỗi một chúng ta cần có "kĩ năng sống" cháu ạ. Nhất là trong lĩnh vực bảo vệ và gìn giữ HP gia đình thì lại càng cần có kĩ năng cao hơn nữa.
XóaChúc cháu luôn có đủ nghị lực để vượt qua mọi thử thách trong cuộc sống.
Chuyện tình gay cấn ,rõ là tình yêu đi theo cảm nghĩ tự do mà khiến cho chàng trai thích dân dã âu cũng là đặc trưng cho chúng ta thấy để gìn giữ tình yêu của mình. Cảm on người viết đã để lại trong lòng những suy nghĩ cần thiết cho cuộc đời
Trả lờiXóaNếu nhân vật Mận ko vô tâm thì cái sự " thích dân dã " đó chắc sẽ ko xảy ra :D
XóaMận không phải vô tâm mà vì quá chủ quan và bận bịu việc gia đình, con cái. nhất là khi kinh tế gia đình không được dư dả gì, điều này thường xảy ra trong thực tế đấy cháu ạ. Lúc nào có gia đình, cháu sẽ thấy rõ điều đó thôi.
Trả lờiXóaEm đọc rất kĩ câu chuyện này. Đọc kĩ đến nỗi em cứ cân nhắc xem mình nên viết gì. Em nhận thấy cả Loan và Mận cộng lại sẽ đủ cho Tuân. Người được cái nọ thì mất cái kia. Cuộc sống thường là như vậy. Nếu trách, cả ba cùng đáng trách. Cứ để cả ba người tách riêng ra đi, mất hết đi, họ sẽ hiểu họ cần cái gì, cái gì là quan trọng và cái gì phải biết hi sinh.
Trả lờiXóaNếu xét bằng lí trí, cả ba đếu đáng trách, nếu xét bằng tình cảm, cả 3 đếu đáng thương. Khi chị gửi truyện này cho anh Biên tập, anh ấy gửi mail trả lời, trong đó có đoạn : "Anh đã đọc truyện của em 3 lần rồi, in ra để đọc, thế mà anh chẳng thấy Tuân có lỗi gì cả. Vì anh cũng như Tuân mà..." Chị bảo: "Anh như Tuân, còn em như Mận, thế là anh có lỗi với em đấy!"
Trả lờiXóaTruyện này viết chỉ để giải tỏa bức xúc thì đúng hơn là một truyện ngắn viết cho mọi người. Lão nghĩ thế.
Trả lờiXóa.... Hả? – Loan giật mình, ngơ ngác.
- Này, mày không bảo tao ra đây để ngồi ngắm cảnh và mơ mộng đấy chứ? - Chỉ lấy một ví dụ này thôi, để thấy rằng viết cần sát hơn với thực tế. Câu thoại trên đây , của 2 cô bạn thân nhau , - có chút sáo mòn , có chút gì đó không thực . Mà không thực thì dễ mất niềm tin của người đọc . Vì thế , lời thoại của truyện cần những câu dân dã , sát với thực tế tránh những lối mòn không nên có sẽ hay hơn rất nhiều... .
Nhưng Lão ơi, đó là câu nói đúng tính cách của nhân vật đấy.Lão đã nhận ra nguyên mẫu của nhân vật Mận rồi? Chỉ có điều, Mận ngoài đời không may mắn có được "lí lịch" hoành tráng thế đâu.
Xóa