GÓC KHUẤT
(Truyện ngắn)
Hội trường ủy ban nhân dân huyện chật kín tiếng nói cười. Họ bắt tay
nhau. Họ đấm nhau thùm thụp. Khuôn mặt ai cũng rạng rỡ. Những tấm huân, huy
chương lấp lánh trên ngực áo…Mỗi năm một lần, họ được gặp lại nhau, đông đủ,
gần gũi và ấm áp vô cùng!
Góc phía dưới, bên phải hội trường, Hoan ngồi lặng lẽ. Chẳng ai chú ý
đến anh và anh cũng rất sợ những buổi được mời như thế này kể từ khi Lãm xuất
hiện. Không đi thì không được, đi thì quả thật là một sự tra tấn.
Bỗng tiếng nói oang oang của Lãm làm Hoan giật nảy mình:
- Nào! Bà con chú ý: ai là thương binh giả xin mời
lên trên, trên hàng ghế danh dự ấy. Ai là thương binh thật thì mời xuống ngồi
dưới này. Ha... ha...hàng ghế dưới cùng là hàng ghế an toàn nhất! Bởi đây là hàng ghế thường dân, không lo ngã!
Nhanh chân lên!
Mọi người
cười, nhìn nhau đầy ngụ ý. Một số cúi đầu, tái mặt.
- Sao? Tôi nói không đúng à? – Lãm
lại oang oang át cả bài hát “ Năm anh em trên một chuyến xe tăng” đang phát
hùng hồn trên loa.
Rồi, lộc cộc chiếc nạng gỗ, Lãm tiến đến cạnh
Hoan, kẹp nạng vào nách, đưa tay ra:
- Chào đồng chí! Lâu ngày khỏe chứ?
Hoan lúng túng trong một giây rồi cũng đưa tay
ra, vồn vã:
- Lâu ngày khỏe chứ? Mình cũng khoẻ,
bận quá không xuống cậu được!
- Xuống làm gì? Xuống cũng đâu gặp
được tớ? Nếu gặp, cậu phải ra ngoài ruộng ấy. Ừ, mà lâu rồi, mình có khái niệm
thăm nhau đâu nhỉ? – Lãm cứ oang oang như thể mọi người đều nặng tai như mình
vậy. Chiếc nạng gỗ lại lộc cộc gõ lên phía trên. Lại cười, lại nói...Hoan thở
phào, thầm nghĩ: “ May mà nó không ngồi đây.”
Không ít lần, Hoan đã bị Lãm xoáy
vào tận tim bằng cái nhìn lặng lẽ mà sắc nhọn. Thà nó cứ gặp riêng mà xổ toẹt
ra rằng: “À, thì ra mày cũng là thương binh cơ đấy? Mày cũng đương nhiên hưởng
cái chế độ của nhà nước đãi ngộ cho những người góp một phần máu xương tô thắm
lá cờ của Tổ quốc cơ đấy!”. Nếu vậy,
Hoan đã có dịp để thanh minh với thằng bạn nối khố rằng: “ Tớ chẳng ham chi cái
thẻ thương binh đâu cho nó nhục nhã thế này. Nhưng ba đứa con ăn học...Người ta
gợi ý...Thôi thì nhắm mắt chạy liều. Con thi đại học được ưu tiên điểm đã đành,
khi học lại còn được miễn giảm các thứ...Mà thiên hạ nhiều người cũng “thương
binh chó cắn”, “thương binh nổ cá trộm” “thương binh ngã xe”v.v.. đó thôi? Đâu
phải riêng tớ? Mà nói cho cùng, tiền của nhà nước chứ mất gì của ai?”. Nhưng
Lãm không nói, không hỏi vì sao Hoan lại cầm trong tay tấm thẻ thương binh. Lãm
chỉ nhìn. Rồi cũng chào “đồng chí”! Đấy,
lúc nãy Lãm nói thế, ai dám cãi mình không phải thương binh giả?
Còn Lãm, bô bô một vòng, anh chật vật ngồi xuống mép ghế nơi Hoan đang
ngồi, duổi thẳng cái chân chó cắn không chảy máu ra.
Phía trên, buổi lễ kỉ niệm ngày thương binh liệt sĩ đã bắt đầu. Màn văn
nghệ chào mừng, diễn văn, phát biểu, tham luận...Người nói cứ nói, người nghe
cứ nghe, người chuyện trò cứ chuyện trò...Những cựu chiến binh gặp nhau cốt để
nhìn vào trong mắt nhau hình ảnh của ngày xưa, nhìn mái tóc nhau để ngậm ngùi
về thời gian còn lại trên cõi đời này. Những người lính đi ra từ chiến trường,
họ chẳng còn sợ chết, nhưng họ muốn sống để có thể chứng kiến cơ thể đầy thương
tích của Tổ quốc sau chiến tranh đã lên da lành sẹo như thế nào,để có thể làm
thêm được điều gì đó trả nợ cho đồng đội đã hi sinh...
Lãm không nói thêm gì, Hoan vẫn ngồi lặng lẽ.
Tuổi thơ. Hai đứa trẻ chăn trâu
đen như cột nhà cháy, từng lắm phen “ăn cháo lươn” của bố mẹ vì những trò
nghịch dại, vì những lần mải đào dế để trâu ăn lúa của hợp tác.
Rồi họ cùng lớn lên theo từng mùa thả diều. Tiếng kẽo kẹt của lũy tre
làng mỗi ngày thêm một âm sắc riêng... Cả
hai đều làm lũ con gái mê tít thò lò: Lãm thổi sáo rất giỏi. Tiếng sáo trong vắt, luyến láy quyện hòa
trong tán cây, tiếng sáo vắt vẻo trên ngọn tre, tiếng sáo quấn quýt theo làn
khói thổi cơm chiều bay lên những đám mây bồng bềnh trên nền trời cao rộng,
tiếng sáo lăn theo sóng lúa dạt dào trên cánh đồng quê. Còn Hoan được trời phú
cho cái giọng hát trầm ấm. Giọng hát vọng vào trong lồng ngực các cô gái tuổi
dậy thì, giọng hát đánh thức niềm yêu trỗi dậy đam mê, giọng hát làm con tim cô
gái trẻ dập dồn hối hả, giọng hát làm ánh mắt ai long lanh càng long lanh
hơn...Bởi thế, không lạ gì khi Hoan và Lãm luôn là tâm điểm chú ý của bọn con
gái. Nhưng khổ thế, cả hai đều dửng dưng với tất cả mà lại chỉ chú ý đến nàng.
Nàng mặn mà trong nước da bánh mật mịn màng, nàng hút hồn hai chàng trai vì đôi
mắt đen lay láy dưới hàng lông mi dày và cong. Nhưng có lẽ, điều mà nàng khiến
cả Hoan và Lãm chết mê chết mệt, nguyện
làm Sơn Tinh, Thủy Tinh, là vẻ dịu dàng trong từng cử chỉ, lời nói, việc làm
của mình. Không điệu đà làm duyên làm dáng, không giở thói đỏng đảnh nũng nịu,
không tỏ ra kiêu kì, cao ngạo như thói thường của bọn con gái tuổi dậy thì,
nàng chân chất như củ khoai, củ sắn của làng quê. Nhưng nàng mến ai? Điều đó
chỉ trái tim nàng mới biết, còn vẻ ngoài, nàng thân mật với cả hai, không bao
giờ thiên vị.
Cả hai đều viết đơn để được đi bảo vệ biên giới thiêng liêng của Tổ
quốc. Nhưng cuối cùng, chỉ có Lãm lên xe. Hoan – chẳng biết bằng cách nào – có
lí do để rút khỏi danh sách. Buổi lên đường sục sôi khí thế, giọng hát trầm ấm
mà vang xa của Hoan cất lên: “ Quân xâm
lược bành trướng dã man, đã giày xéo mảnh đất tiền phương, lửa đã cháy và máu
đã đổ trên khắp dải biên cương...”
Bạn bè, người thân tiễn đưa các chàng trai bằng lời chúc yêu thương,
bằng nụ cười tin tưởng, bằng những cái vẫy tay lưu luyến. Trước khi xe lăn
bánh, Lãm kịp nhìn thấy ánh mắt nàng. Ánh mắt bùng cháy một ngọn lửa của niềm
tin và tình yêu mãnh liệt mà anh cảm nhận rất rõ. Anh đã mang theo ánh mắt ấy
trong suốt cuộc hành trình, trong cả những thời khắc khốc liệt nhất của trận
đánh.
Hoan nhớ những ngày tuổi trẻ. Anh
là một cán bộ đoàn năng động, tháo vát lại hát hay, thành tích được ghi nhận
bằng những tờ giấy khen, bằng khen đủ loại.Nhờ giọng hát trời phú, anh đã nổi
bật lên trong những cuộc thi văn nghệ, những buổi giao lưu và được mọi người
chú ý. Bao cô gái say anh như điếu đổ, sẵn sàng được “chết” trong cái ôm ghì
siết chặt của anh. Nhưng Hoan buồn, buồn lắm! Dường như trái tim nàng đã hóa đá
từ khi Lãm ra đi. Hoan biết mình thua cuộc. Dù đã tận dụng lợi thế “nhất cự li”
và “cường độ” thì cũng không ngừng tăng tiến, nhưng tim nàng đã gửi trọn vẹn
nơi tiền tuyến xa kia!
Ngày Lãm bị thương, nàng khẩn khoản nhờ Hoan đưa đi đến bệnh viện quân y
108, nơi Lãm đang điều trị sau khi đã cắt bỏ mất một chân và phẫu thuật ở đầu.
Trên chiếc giường, Lãm trắng toát trong màu băng từ đầu đến chân, chỉ hở đôi
mắt vô hồn. Nàng không khóc, chỉ lặng lẽ nhìn. Trước khi ra về, nàng gửi lại
chiếc khăn có thêu đôi chim bồ câu ngậm dải lụa hồng với dòng chữ: Trọn
đời bên anh! Hoan chứng kiến tất cả nhưng chỉ làm ngơ.
Hai người phải trọ lại một ga nhỏ vì tàu bị sự cố. Đêm phòng trọ ồn ào
hỗn độn mọi âm thanh, nhưng vì quá mệt, nàng đã thiếp đi. Nàng mơ thấy Lãm
trong bộ quân phục gọn gàng làm tôn dáng vẻ khỏe mạnh, phong trần của người
trai chinh chiến. Anh tiến đến bên nàng với bông hồng đỏ thắm trong tay. Anh
ghé sát tai nàng thầm thì: “Anh yêu em! Trọn đời này anh chỉ yêu mỗi mình em!”
Nàng đê mê sung sướng, nàng ghì chặt anh vào cơ thể nóng hổi, rạo rực, đam mê.
“ Em yêu anh! Em yêu anh nhất trên đời! Đừng chối bỏ em nghe anh!”. Nàng say
sưa tận hưởng nụ hôn nồng nàn say đắm. Họ quyện chặt vào nhau, khát khao, nồng
nàn, hối hả. Trời đất chao nghiêng,dập dờn sóng nước, tiếng sáo ai cao vút lưng
trời...
Hứng trọn cái tát nảy lửa của nàng, nhưng Hoan không thanh minh một câu.
Còn nàng khóc như mưa như gió. Nàng ghê tởm. Nàng hận. Nàng uất ức. Nhưng trời
ơi! Có gào thét hay cắn xé cũng chẳng làm gì nữa! Hai người vẫn phải tiếp tục
cuộc hành trình dang dở để về nhà. Cả hai câm lặng cho đến khi chia tay ai về
nhà nấy. Hoan đã không dám trực tiếp gặp nàng mà chỉ viết thư xin lỗi: “ Anh
nguyện sẽ làm nô lệ cho em suốt cả cuộc đời, cho dù em không mảy may yêu anh.”.
Nàng xé tan bức thư làm trăm mảnh, tung lên trời. Những mảnh giấy lả tả rơi
trong chiều mưa tháng bảy.
Một đám cưới đơn giản theo yêu cầu của nàng. Nàng đã trở thành vợ của
Hoan khi cái thai trong bụng đã hơn hai tháng.
Lãm nhớ lại ngày anh xuất ngũ. Lộc cộc cái chân giả cùng đôi nạng gỗ,
Lãm cố tỏ ra bình thản trước mọi sự. Lãm đến thăm gia đình Hoan, nàng lặng lẽ
vào bếp sau khi hỏi han cho phải phép. Con trai đầu lòng của họ đã chạy khắp
sân.
Mặc cho mọi người tìm cách mối lái, anh thương binh Lãm chỉ cười khà
khà: “Còn sống để về cùng gia đình là hạnh phúc lắm rồi. Cái thằng đã què, lại
điếc, chỉ còn 15% sức khỏe như tôi, lấy vợ mà làm khổ người ta.”. Đêm đêm, anh
đem chiếc khăn ra lặng lẽ ngắm nghía. Dòng chữ thêu “Trọn đời bên anh” vẫn thắm
chỉ hồng.
Hoan làm cán bộ xã. Cũng bệ vệ, cũng hào hoa phong nhã. Ra đường khối em
ao ước. Vậy mà nằm bên Hoan, nàng như cái xác không hồn. Hoan không bao giờ
được hưởng lại, dù chỉ một lần, cái nồng nàn của đêm nhà ga ngày ấy. Nhất là từ
khi Lãm trở về, gần như nàng cự tuyệt Hoan. Hoan cắn răng chịu đựng. Nàng cắn
răng chịu đựng. Lãm vẫn độc thân. Đôi nạng gỗ không chịu đứng yên, cũng cày
ruộng tháng năm, cũng gặt lúa tháng mười, cũng vun luống khoai tháng chạp.
Tiếng lộc cộc dội vào trong tim nàng để thoát ra tiếng thở dài giữa những đêm
thâu...
Khi có chủ trương lên miền núi dắm dân, Hoan là người cán bộ đầu tiên
dám xung phong rời làng đi lên miền “khỉ ho cò gáy” trước sự ngạc nhiên của mọi
người. Nhưng nàng biết, Hoan đang cố để tránh xa người bạn cũ. Nàng ngoan ngoãn
“ thuyền theo lái”, để lại nơi chôn rau cắt rốn một nỗi khắc khoải đớn
đau.
Họ đã có với nhau thêm hai đứa con. Trong khi Hoan càng ngày càng phốp
pháp, phong độ thì nàng cứ héo hon dần như cây thiếu nước. Phó chủ tịch xã Hoan
lao vào kiếm tiền, săn tình nơi vùng kinh tế mới quá dễ dàng. Lời thề trong bức
thư ngày xưa đã tan trong cơn mưa tháng bảy. Nàng chẳng vui khi Hoan đem về
những xấp tiền mới cứng, nàng chẳng buồn khi biết Hoan vui thú hàng đêm với
nhân tình. Nhưng nàng đã nổi giận lôi đình khi biết, bằng cách nào đó, Hoan có được tấm thẻ thương
binh. Lần đầu tiên, nàng dùng những lời lẽ cay độc đối với Hoan:
- Cả một đời chưa biết cây súng cầm
ngang hay cầm dọc, khi người ta lăn lộn nơi chiến trường mưa bom bão đạn, anh
chỉ dùng giọng hát để tiến thân. Anh buôn nước bọt mua chức, mua quyền chưa đủ
sao? Giờ còn dùng tiền để mua cái chỉ có thể đổi bằng xương máu? Anh có còn là
con người nữa không?
Và nàng khóc. Lần đầu tiên nàng khóc
tức tưởi trong suốt cả chuỗi ngày dằng dặc làm vợ, sống lặng lẽ như một cái
bóng bên Hoan.
Hoan nhìn nàng, đôi mắt đỏ hằn tia máu:
- Thế có giỏi, cô cứ tự làm bằng sức lao động
của mình mà nuôi con. Cả đời này cô đã làm được gì? Cô sống với tôi như một cái
xác không hồn. Cô thương hắn lắm ư? Thì đấy, về quê mà ôm ấp nhau, mà than thở,
mà tiếc nuối. Tôi đây không giữ. Cô đi ngay đi!
Hoan hậm hực bước ra khỏi nhà, ở luôn mấy ngày
với cô nhân tình mới.
Một chiều thu ảm đạm, nàng đã ra đi lặng lẽ sau hai tháng phát hiện mình
bị ung thư phổi. Đám tang của nàng cũng đơn giản như đám cưới ngày xưa. Chỉ
khác một điều, ngày ấy, nước mắt nàng rơi lặng lẽ; còn bây giờ, ba đứa con nàng
gào thét gọi mẹ, nước mắt lã chã hòa trong chiều mưa ngâu...
Lãm lấy một cô thanh niên xung phong đã ngoài bốn mươi. Đứa con duy nhất
của họ bị chứng động kinh. Theo những lời mách bảo của mọi người, của đồng đội,
Lãm không quản đèo cao, suối sâu, không quản mùa nắng cháy lưng hay mùa mưa dầm
thối đất, cứ ai mách có thuốc chữa cho con gái, đôi nạng gỗ lại lộc cộc gõ đều.
Cuối cùng, một thầy lang đã khẳng định như đinh đóng cột:
- Con bé phải được sống nơi không
khí trong lành của miền núi dài lâu thì thuốc tôi sẽ chữa khỏi.
Vậy là Lãm rời quê, định cư nơi đây
đã ngót mười năm.
Hai người vẫn lặng lẽ ngồi đó. Buổi lễ cũng đã vào phần kết. Bỗng Hoan
quay sang, ánh mắt vừa bừng tỉnh từ miền quá khứ để trở về thực tại:
- À, con gái cậu dạo này đỡ nhiều
chưa?
Lãm vẫn lấy tay gõ gõ vào cái chân
gỗ một cách vô thức. Hoan biết Lãm chưa nghe, lay nhẹ vai người bạn cũ, nhắc
lại câu hỏi.
- Cảm ơn cậu, nó cũng đỡ nhiều rồi.
Chỉ khi nào trái gió trở trời nó mới lên cơn co giật. Thầy lang bảo chỉ vài năm
nữa, con bé vào tuổi dậy thì, nó có thể khỏi hẳn - Lãm cố nén một tiếng thở
dài.
Phía trên lễ đài, cô gái trong bộ áo dài tha thướt đang ngọt
ngào: “ Quỳ Hợp ơi, như quen mà như lạ
...Mảnh đất tình người dệt muôn lời ca...Quê hương đẹp giàu nở rộ muôn
hoa...Khúc ca quê mình...Quỳ Hợp vang xa...”
Tháng
7/2012
Nhật Thành
Nhân vật "nàng" và "Lãm" thật đáng yêu, con nhân vậy Hoan thì đáng tội nghiệp cho cái tấm thương binh giả cũng vì....(Mà sao chị viết truyện này lúc nào mà post lên nó nhạy cảm như chuyện thời sự bây giờ Bà Mẹ VNAH được cộng 2 điểm khi đi thi Đại học vậy?).
Trả lờiXóaBa nhân vật trong tuyện này chị "phát triển" có kịch tính và em cảm thấy hay hơn mấy truyện trước của chị. Nhân vật Lãm chị viết hay và cảm động thật, Lãm chịu quá nhiều thiệt thòi trong tình yêu và cuộc sống. Lần nữa em rất thích nhân vật này. Chúc chị một cuối tuần vui và hạnh phúc!
Cảm ơn Ánh Nhật. Truyện viết từ năm ngoái em ạ. Nhân vật Lãm có nguyên mẫu là người anh con o của chị. Khi chị đăng bài này bên yahoo cũ, nhiều độc giả là bộ đội, thương binh rất ủng hộ và khuyên chị hãy gửi đăng các báo, tập san. Tuy nhiên, chị chưa dám vì thấy văn mình còn non hơn người khác.
XóaAnh sang thăm em.Đọc lại truyện GÓC KHUẤT của em đăng lai trong dịp tháng 7 kỷ niệm ngày Thương binh Liệt sỹ, thấy thật nhiều ý nghĩa...
Trả lờiXóaAnh chúc em luôn khoẻ vui và có thêm nhiều sáng tác thật hay nhé!...
Cảm ơn anh thật nhiều.
XóaChúc bạn chủ nhật an lành
Trả lờiXóaThanhk
XóaĐúng thật là " GÓC KHUẤT" mà....Cuộc sống còn bao điều phải suy nghĩ và khi chúng ta dám nhìn thẳng vào sự thật,ngẫm về quá khứ thì mọi nỗi niềm sẽ được hiểu ra...
Trả lờiXóaCháu đã ổn định nơi ăn chốn ở chưa?
XóaDạ cháu ổn định xong rùi dì ạ,nhưng phải mua sắm nhiều thứ quá,kinh tế thì hơi hạn hẹp,dự tính là cuối tháng này ăn mì tôm thay cơm dì ạ :( ở nhà chắc cũng hết tiền,nên cháu cũng ko dám xin nữa...đây cũng có thể gọi là GÓC KHUẤT của cháu dì ạ.Haizzzzzzzzzz
XóaQua đọc chuyên của em đây HTạ. Vẫn phong cách viết văn ,lối khai thác nhuần nhuyền bởi sự kết hợp tài tình đã lãm cho câu chuyện có hồi kết hết sức thỏa mãn vì không ai thoát ra được quy luật tự nhiên mang tính duy vật và tâm linh kết hợp. nói một cách khác đó hậu quả ganhs chịu của Hoan và hình ảnh đứa con của Lâm :
Trả lờiXóa...."Cảm ơn cậu, nó cũng đỡ nhiều rồi. Chỉ khi nào trái gió trở trời nó mới lên cơn co giật. Thầy lang bảo chỉ vài năm nữa, con bé vào tuổi dậy thì, nó có thể khỏi hẳn - Lãm cố nén một tiếng thở dài......"
ko biết con bé vào tuổi dậy thì,nó có thể khỏi hẳn là một lời kết ẩn ý mà người đọc cần suy ngẫm
Anh có cách cảm nhận chi tiết rất sâu sắc.Phần cuối truyện, tác giả muốn mọi người tin rằng, dù vẫn còn nhiều góc khuất, nhưng ta vẫn luôn hi vọng cuộc sống sẽ hứa hẹn nhiều điều tốt đẹp
XóaHôm nay có ảnh đẹp ghê nha.
Ảnh tự chụp bằng wcam đó em ạ, cũng ra phết như nghị gật em nhỉ
XóaBạn viết chuyện hay tuyệt vời ( cách viết và lời văn ) lối dẫn dắt logic...
Trả lờiXóachúc bạn viết chuyện & tiểu thuyết hay nhé
Cảm ơn bạn, mình sẽ cố gắng. Vẫn sang đọc của bạn đều nhưng vội lắm, ko có thời gian chào chủ nhà.
XóaMình cũng là thương binh đây, nhưng khổ nỗi là thật.
Trả lờiXóaMình mới đọc được đoạn đầu, cứ để đáy vài hôm nữa mình quay lại đọc nhé!
Thứ lỗi.
Thật thì càng đáng trân trọng chứ sao lại "khốn nỗi" hở anh? Nếu là Hải Thăng Hoàng mà NT biết trước đây thì đã đọc bên yahoo cũ rồi. Vậy đây là HT nào nhỉ?
XóaÔng bạn HT ơi, ông bận gì ghê vậy,nhà tui ông ko đến đã đành , mà nhà em họ tui cũng ko đọc hết một câu chuyện hết sức là ngắn .Tui hết chịu ông rồi đó .nghe đâu ông có đứa con rợi trong làng tui đó
XóaTruyện hay quá NT ơi mình đọc xong thấy thương nhân vật nữ trong truyện quá cuộc sống và cái chết lặng lẽ ảm đạm ...Chúc NT vui nhiều sáng tác hay nhé
Trả lờiXóaNhững nỗi đau của người phụ nữ trong chiến tranh nó muôn hình muôn vẻ chị ạ. Cảm ơn chị đã sang chơi
XóaQua thăm em còm mấy câu cho vui Ông H T là bạn quen đó em ạ ,ko biết vì sao khi chạy qua tị nạn ở spot nhà ông khó vào quá nên anh gặp ở đây mới tóm lão lại đó .hồi xưa đi bộ đội vào Q Bthấy anh đăng bài có đ/c nên nhận ra nhau đó còn anh ko bđ thì làm gì mà quen .TẦM PHÀO VÀI BA CÂU ANH VỀ ĐÃ NHÉ KẺO LỠ CÔ h l tìm anh hihihi
Trả lờiXóaBlog của HT đã xóa rồi, chẳng biết anh ấy chạy đi đâu. Chắc là đứa con rơi nay cưới vợ nên mời bố rơi đi dự ấy mà.
XóaSự sai lầm của nhân vật nữ là buông xuôi, tự giết đời mình và đời người. Thà một lần đau...
Trả lờiXóaGóc khuất hay lắm và trong cuộc sống này còn nhiều góc lắm bạn ạ! Chúc bạn luôn khỏe!
Thời ấy, một cô thôn nữ như "nàng" bỗng có mang! Đành liều nhắm mắt đưa chân thôi bạn à.Gia đình, hàng xóm và bạn bè...Cay đắng lắm mà vẫn cắn răng chấp nhận.
Trả lờiXóaChúc bạn luôn vui nhé.Mình đã gửi truyện ngắn này cho 1 tập san ngay chiều nay rồi.
Hôm nay sang đọc lại Góc Khuất của bạn .... hay lắm
Trả lờiXóaTrong cuộc sống vẫn còn đó bao nhiêu là "góc khuất" mà chúng ta cũng chưa thể hiểu hết được
Hôm 15/7 mình đi dự lễ kỷ niệm ngày TNXP ở Truông Bồn giờ sang đọc lại bài này thấm thía lắm
Chiều thứ 4 an lành bạn nhé
Mấy ngày qua vì bận nhiều chuyện nên bây giờ anh mới sang thăm và com cho Em được. Anh chúc em luôn vui khoẻ và mọi sự an lành em nhé!...
Trả lờiXóaChị ơi! Đọc truyện này của chị, không hiểu sao em lại nhớ đến hai con người rất đỗi thương yêu của em, một người còn sống đó, một người thì đã theo mây ngàn gió núi về nơi cuối trời. Người còn sống là một phụ nữ, năm nay đã xấp xỉ 60, có chồng, có con nhưng đôi mắt vẫn luôn thăm thẳm một nỗi buồn sâu xa, khắc khoải. Người đã theo mây ngàn gió núi là chú ruột của em, em út của Ba, nếu còn sống, năm nay chú tròn 60. Chú ra đi năm 19 tuổi, được truy tặng Anh hùng lực lượng vũ trang ngay sau giải phóng. Trong Nhật kí của Đặng Thùy Trâm, có một đoạn viết về chú khi chú bị thương phải điều trị ở bệnh viện trong rừng nơi chị Trâm làm việc. Chú thím (em bây giờ vẫn gọi người phụ nữ đó là Thím) yêu nhau khi cùng hoạt động trong đội du kích của xã, sau này chú em chuyển lên lực lượng chính quy. Họ hẹn nhau đất nước giải phóng sẽ làm đám cưới. Rồi thím bị gặc bắt đi tù. Trong thời gian đó, chú hi sinh. Trong tù, nghe thông tin đó, thím khóc ngất. Giải phóng xong lâu lắm thím mới chịu đi lấy chồng. Thím có 3 người con, một gái đầu và ba trai sau thì một trai (út) bị bại liệt do bị trúng gió mà y sĩ chích nhầm thuốc. Nó cứ dặt dẹo vậy đến năm 17 tuổi thì người anh trên nó một buổi đi học (đang học lớp 12) bị bọn côn đồ đâm nhầm, chết. Thằng Út bị sốc sau cái chết của anh, cũng mất sau đó mấy tháng. Thím khóc hết nước mắt, đôi lúc trách chú (người chết rồi) sao không che chở phù hộ cho Thím. Cũng may hai đứa con còn lại nay đã nghề nghiệp, có gia đình đàng hoàng. Mỗi khi em gặp thím là thím lại kể lại những kỉ niện với chú ngày xưa. Thím nói chú em cao to, đẹp trai, trắng như Tây vậy. Trong lòng thím, chú mãi mãi với hình ảnh của lứa tuổi đôi mươi hào hùng lẫm liệt ấy. Em còn ba người chú nữa cũng là liệt sĩ chị ạ, chỉ còn mỗi Ba em tập kết ra Bắc là còn sống thôi. Em thương các chú lắm dù chỉ nhìn thấy qua ảnh. Các chú em đẹp lắm .
Trả lờiXóaSao em không viết về họ đi nhỉ? Về người thím ấy. Thương lắm em ơi, chiến tranh có bao nhiêu nỗi khổ thì người phụ nữ gánh hết bấy nhiêu.Nhân vật Lãm trong truyện cũng có nguyên mẫu là anh con o của chị đấy.
Trả lờiXóaTruyện hay và cảm động. Chiến tranh thật tàn khốc nó làm cho đôi lứa lìa xa cho con người cơ hội được sống an nhàn. Chiều vui nhiều Bạn nhé ! Mà Bạn chọn nền chữ khó đọc quá.
Trả lờiXóaChúc Bạn cuối tuần vui, bình an, hạnh phúc và nhiều may mắn
Trả lờiXóaEm viết ở blog cũ rồi chị ạ! Blog cũ em viết tới gần 400 bài chỉ trong vòng hơn một năm, có nghĩa là ngày nào em cũng viết một bài. Hồi đó chị em mình chưa biết nhau nên chị chưa đọc đó thôi. Khi blog cũ bị giải thể, em copy lại tất cả các bài cất đi rồi viết lại blog mới từ đầu chứ hầu như không chuyển qua bài nào cả chị ạ! Nếu giờ muốn viết lại về họ, em sẽ viết một bài khác với ý tưởng và lối viết có thể sẽ khác đi.
Trả lờiXóaAnh mãi cuối năm 2012 mới vào blog yahoo và đọc đc bài của Thuỷ chưa nhiều thì blog ấy bị ngừng hoạt động. Nay đọc đều hơn và thấy Thuỷ viết rất khoẻ và bút pháp rất sinh động, ấn tượng, nhiều chất văn chương. Mong rằng Thuỷ có những bút ký, truyện ngắn để lại giá trị lâu bền cho đời - điều này anh đã từng nói với em trước đây và viết để đăng trên tạp chí Văn nghệ. Mong em cố gắng nhiều nhé.
Trả lờiXóaThăm em ngày CN chúc em an lành hp nhé
Trả lờiXóaCảm ơn anh nhiều.
XóaTruyện này viết khá hay, nhân vật rõ nét và đọng lại trong người đọc nhiều điều .
Trả lờiXóa